Tần Vấn Thiên, Thanh Nhi và Nam Hoàng Vân Hi đua nhau thu liễm khí thế cuồng bạo trên người, không truy kích Ma Tà. Muốn đánh chết nhân vật như Ma Tà thật không dễ dàng như vậy, đánh bại và đánh chết hoàn toàn là hai khái niệm khác biệt. Hơn nữa trên người Ma Tà tất có Cổ Đế chi niệm và thần binh mạnh mẽ.
Hiện tại đã đuổi Ma Tà rời khỏi, Tần Vấn Thiên lại tranh đoạt được truyền thừa của Ma Tà, trước mắt vậy đã đủ rồi.
Đám người ngẩng đầu nhìn mảnh không gian này, phù quang trong hư không đã ảm đạm xuống. Những bức họa hình người điêu khắc trông rất sống động kia cũng biến mất không thấy đâu nữa. Dường như hết thảy thật đã bị Tần Vấn Thiên lấy được. Bọn họ đã không có cơ hội có được truyền thừa này.
Bọn họ đã không có cơ hội lấy được truyền thừa của Phạm Thiên đại đế, bây giờ lại mất đi cơ hội ở nơi đây.
Huyền Dương và Tiêu Lãnh Nguyệt là thống hận nhất. Bọn họ trơ mắt nhìn Tần Vấn Thiên cướp truyền thừa vào tay. Dù sao nếu truyền thừa này bị Ma Tà đoạt được, thì trong lòng bọn họ sẽ dễ chịu hơn đôi chút.
- Ngươi đã có được cái gì?
Chỉ thấy Tiêu Lãnh Nguyệt dùng ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên, lên tiếng hỏi.
Tần Vấn Thiên chuyển ánh mắt qua, nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt, nói:
- Có liên quan gì đến ngươi sao?
- Ba người các ngươi liên thủ mới đánh bại được Ma Tà, thắng mà không vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/3707493/chuong-1102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.