Chương trước
Chương sau
Thân thể màu vàng phảng phất tồn tại một cách vĩnh hằng, trôi lơ lửng bên trong động phủ Cổ Đế. Không ai biết người nào có thể tạo thành Vô Song chi thể, nên các thiên kiêu lần lượt xung kích, nhưng đều lần lượt thất bại.  

             Vô luận là Nam Hoàng Vân Hi hạng ba trên Đăng Tiên bảng, hay là Huyền Dương hạng tư trên Đăng Tiên bảng, bọn họ hao hết toàn bộ lực lượng, vẫn chậm chạp không có cách nào Chú thể. Thậm chí không đến gần được thân thể vĩnh hằng.  

             Thời gian không ngừng trôi qua, một số người tâm ý thậm chí đã nguội lạnh, không còn ôm hy vọng mình có thể Chú thể thành công. Huyết dịch đang sôi trào của bọn họ dần dần lạnh xuống, không còn tràn đầy sự mong đợi nữa. Thực tế dù sao cũng luôn khác biệt với lý tưởng. Một chậu nước lạnh tưới xuống, tâm của rất nhiều người liền sinh ra sự suy sụp một cách dễ dàng.  

             Đương nhiên, cường giả chân chính thì tuyệt đối sẽ không rút lui, mặc dù bọn họ biết mình có thể vĩnh viễn không cách nào làm được, nhưng vẫn không ngừng thử nghiệm xung kích đến cực hạn của bản thân. Đó là tín niệm. Trong cuộc đời của bọn họ có thể có hai chữ Thất bại, nhưng sẽ không xuất hiện hai chữ Bỏ cuộc.  

             Tần Vấn Thiên, hắn đã xung kích không ít lần. Lần nào cũng đều thất bại. Hơn nữa, mỗi một lần nhất định phải bị thương rất nặng. Nếu nói là thảm, hắn tuyệt đối là một người thê thảm nhất trong mọi người.  

             Nhưng dù vậy, Tần Vấn Thiên vẫn xung kích trước sau như một. Mỗi một lần, hắn đều cảm giác mình đạt được sự tiến bộ, dần dần càng tiếp cận gần đến mục tiêu hơn.  

             Lúc này, bên trong không gian kỳ diệu, toàn thân Tần Vấn Thiên phát ra tiếng ầm ầm rất đáng sợ. Nó giống như có từng đợt sóng thần sóng triều điên cuồng đánh thẳng vào thân thể của hắn. Trên thân thể của hắn lóng lánh tia sáng, lực lượng kia không ngừng lưu chuyển trong cơ thể. Hắn đã có thể cảm nhận được rõ ràng lực lượng trong cơ thể lưu động dường như có một sự cộng minh với thân khu màu vàng kia.  

             "Bất diệt..."   

             Tần Vấn Thiên sinh ra một cảm giác kỳ diệu. Phảng phất thân thể màu vàng này là một thân thể bất diệt, vĩnh viễn sẽ không hủy diệt được, lưu động tùy theo lực lượng thân thể của hắn, phù quang lóng lánh trên thân. Bên cạnh không ít người nhìn Tần Vấn Thiên, so sánh với mục tiêu bọn họ tiếp cận, mắt lộ tia sắc nhọn. Bất kể là Huyền Dương hay là Tiêu Lãnh Nguyệt, thần sắc đều xanh mét. Trước đó trong lòng bọn họ còn âm thầm châm chọc Tần Vấn Thiên, nhưng bây giờ đã thấy toàn thân Tần Vấn Thiên lưu chuyển uy năng kinh hãi.  

             Điều này mơ hồ gây cho bọn họ một cảm giác kỳ diệu. Thân thể của Tần Vấn Thiên dường như đang sinh ra một loại cộng minh kỳ diệu với tôn thân thể màu vàng kia. Nếu một thời khắc nào đó, loại cộng minh này hoàn toàn phù hợp, rất có thể chính là lúc Tần Vấn Thiên Chú thể thành công.  

             Địch nhân của bọn họ - Tần Vấn Thiên, không ngờ là người có khả năng Chú thể thành công nhất.  

             Trong con ngươi Huyền Dương lộ ra ánh sáng loá mắt, hắn điên cuồng đạp bước đi về phía trước, dường như không tiếc hết thảy. Hắn không vận chuyển Thiên Huyền kính thuật chống đỡ cổ lực lượng kia hàng lâm nữa, ngay từ đầu hình như hắn đã sai rồi. Loại lực lượng này không thể chống đỡ, mà là chịu đựng, cảm nhận.  

             .. ...  

             Bên trong một động phủ đối diện, sớm đã trở nên yên tĩnh, mọi người đều đã rời đi, chỉ vì ghế ghế truyền thừa đã không còn.  

             Cuối cùng trên ghế của bốn truyền thừa đều đã có người ngồi. Là bốn thân ảnh của Ma Tà, Tử Đạo Dương, Trảm Bằng, Tiểu Hỗn Đản. Bọn họ an tĩnh cảm thụ lực lượng truyền thừa của từng người. Cuối cùng, trên một ghế truyền thừa trong đó, có một ánh mắt như bỗng giật mình rồi mở ra. Chính là ghế truyền thừa mà Ma Tà chiếm cứ đã lâu. Con mắt sắc bén lạnh như băng của hắn bắn ra hào quang khiến cho người ta cảm nhận được sự cực kỳ đáng sợ.  

             Ma Tà nhìn lướt qua Tử Đạo Dương, Trảm Bằng và Tiểu Hỗn Đản, trong nháy mắt ấn nhập hình tượng của bọn họ vào trong đầu. Hai người này cùng với một con yêu thú đều sẽ thành tế phẩm của hắn. Hắn lớn lên vốn đã đặt chân trên con đường đá đầy gập ghềnh, cho dù là nhìn Tử Đạo Dương, ánh mắt của Ma Tà đều có mười phần ma ý như vậy, thậm chí có chút ít tà.  

             Nếu như Tử Đạo Dương đệ nhất trên Đăng Tiên bảng đã tranh đoạt truyền thừa cùng với hắn, thì kết cục ắt sẽ như vậy.  

             Chỉ thấy Ma Tà bước chậm ra, đi xuống ghế truyền thừa. Hắn nhìn thoáng qua thân thể con yêu thú khổng lồ chín đầu, trong ánh mắt hờ hững rét lạnh không có một chút sắc thái tình cảm gì. Mặc dù hắn đã có được truyền thừa của Phạm Thiên đại đế, vẫn không hề cảm kích. Hắn là Ma Tà. Hắn thờ phụng thực lực. Hắn thờ phụng bản thân mình. Nếu hắn không có thực lực, ghế truyền thừa này hắn không lấy được. Nếu thực lực của hắn kém cỏi, truyền thừa của hắn không giữ được. Hết thảy mọi thứ đều do chính hắn tranh thủ. Tương lai cần dựa vào những gì hắn tranh đoạt được.  

             Phạm Thiên đại đế nhất định là người giống như hắn. Nếu không cũng sẽ không phân truyền thừa ra thành chín đoạn, khiến cho những người đạt được chín đại truyền thừa này đi tàn sát đối phương, từ đó chín quy thành một. Điều này tàn khốc đến bực nào, khó khăn to lớn biết bao. Có thể có được truyền thừa của hắn, bất kỳ người nào cũng không phải vật tầm thường trong ao. Một khắc bọn họ ngồi trên ghế truyền thừa này, cũng đã chú định vận mạng cửu tử nhất sinh của bọn họ.  

             Ma Tà lạnh nhạt xoay người đi ra ngoài, không một chút lưu luyến. Trong lòng hắn kiên định cùng cực. Hai người một yêu ở trước mắt này, hắn đã nhớ kỹ. Không cần lãng phí thời gian dừng lại ở nơi này nữa.  

             Ma Tà đi qua phía ngoài động phủ, tám tòa cổ quan an tĩnh nằm ở đấy, hắn không để ý đến, tiếp tục đi ra bên ngoài. Hắn trông thấy một hình bóng yêu mỹ không có bất kỳ khí tức gì. Thân ảnh lơ lửng nơi đó, tựa như u linh nhìn Ma Tà.  

             Ông…  

             Hình bóng tuyệt mỹ ấy bay thẳng đến Ma Tà. Ma Tà đưa bàn tay ra, một vòng xoáy màu đen đáng sợ xuất hiện, muốn nuốt thân thể nữ tử tựa như u linh vào trong đó. Thân thể nữ tử lui nhanh ra sau, vẫn yên lặng lơ lửng, dường như chưa bao giờ động tới.  

             - Ngươi là vị thừa kế thứ mấy, thực lực hiện giờ đến tầng mấy?  

             Ma Tà nhìn nữ tử thần bí, ánh mắt lạnh lùng, một lời nhân tiện nói ra lai lịch của nữ tử thần bí, biết lý do nàng tới đây là cái gì.  

             Nữ tử không nói, nhìn Ma Tà, gương mặt tuyệt đẹp như ẩn chứa một cổ uy nghiêm kinh người, giống như Nữ Đế vậy, khiến người ta không dám khinh nhờn vẻ đẹp của nàng. Mặc dù là U Minh chi thể, mặc dù không có bất kỳ khí tức gì cũng phải làm người ta kính sợ nàng, quỳ bái nàng.  

             - Xem ra ít nhất ngươi tại tầng vương cấp. Phạm Thiên đại đế thật là ngu xuẩn, nghĩ ra phương pháp truyền thừa âm hiểm như thế. Đối mặt và đuổi giết người như ngươi thật là một chuyện thống khổ. Đáng tiếc, chân thân của ngươi không cách nào bước chân vào thành Cổ Đế. Nếu không bắt ngươi tại chỗ này, ta cũng chỉ có một con đường chết.  

             Ma Tà từ tốn nói, tiếp tục chậm bước đi về phía trước, không tiếp tục nhìn nữ tử.  

             Nữ tử thần bí cũng không động, cứ thế mà an tĩnh dõi theo Ma Tà ly khai. Trong mắt của nàng hiện lên một thân ảnh, không phải Ma Tà. Mà là Tần Vấn Thiên. Chính là hắn. Hắn hại bản thân mình không thể có được ghế truyền thừa, nàng vốn phụ vào thân của Nam Hoàng Vân Hi, dựa vào lực lượng Nam Hoàng Vân Hi cùng với khống chế của nàng, tuyệt đối có thể cướp lấy một ghế truyền thừa.  

             Sau khi Ma Tà rời khỏi động phủ, bay thẳng đến phía đối diện. Nhìn Đế Vương chi khí lóng lánh, trong con mắt của hắn lóe lên một tia cười lạnh. Phạm Thiên đại đế muốn người được truyền thừa của hắn tranh đua cao thấp cùng vị thừa kế Cổ chi đại đế sao? Nhưng Ma Tà hắn không chỉ muốn có truyền thừa của Phạm Thiên đại đế mà thôi.  

             - Ma Tà. Là Ma Tà.  

             Lúc Ma Tà bước chân vào toà động phủ này, không ít thiên kiêu đua nhau đưa mắt nhìn hắn, trong thần sắc lóe lên một chút ý kiêng kỵ. Ma Tà có thể nói nổi tiếng là hạng người cực kỳ tàn nhẫn, ngay cả Tử Đạo Dương hắn cũng không sợ, cực kỳ đáng sợ. Giờ này hắn đã được truyền thừa của Phạm Thiên đại đế, lại đến nơi này.  

             Ma Tà quét ánh mắt qua chung quanh, lập tức hắn bước chậm ra, bay thẳng đến thân khu màu vàng ở phía trước. Không muốn lãng phí một một khắc thời gian nào.  

             Chỉ trong nháy mắt, Ma Tà liền cảm nhận được một hào quang dung nhập vào bên trong cơ thể. Thân thể của hắn vận chuyển một lực lượng đáng sợ, ánh sáng màu đen lóng lánh trên thân thể, giống như một chiếc ma khải. Đồng thời, trên người hắn dường như xuất hiện phù văn vô tận. Lúc tia sáng đánh vào trong cơ thể hắn, lực lượng vận chuyển trong thân thể Ma Tà, lại nuốt sống xuống, hóa thành của mình.  

             Thần sắc Ma Tà lợi hại vô song. Hắn muốn dùng truyền thừa của Phạm Thiên đại đế, đến đoạt truyền thừa ở nơi này.  

             Chỉ thấy hắn bước ra từng bước một, rất nhanh sau đó liền bước nhiều bước. Thấy một màn như vậy, các thiên kiêu lại sinh ra ý suy sút. Bọn họ chật vật bước ra mỗi một bước, nhưng Ma Tà lần đầu tiên bước chân vào trong đó, không ngờ đáng sợ như vậy.  

             Theo bước chân của Ma Tà, hắn cũng dần dần chậm lại, trong cơ thể dường như sinh ra lực lượng đáng sợ gầm thét, kinh thiên động địa, chấn động khiến thân thể hắn rúng động. Hắn nhắm mắt ở đây, an tĩnh cảm thụ, đồng thời tiếp tục chuyển hóa lực lượng, cảm giác thân khu màu vàng đó.  

             - Ý bất diệt. Đây là muốn cho ta thể chất bất diệt a.  

             Ma Tà lẩm bẩm nói nhỏ. Hắn quét mắt nhìn người chung quanh, mở miệng nói:   

             - Ta ở đây, truyền thừa thuộc về ta.  

             Bá đạo, cuồng ngạo. Hắn có mặt ở đây, truyền thừa sắp sửa thuộc sở hữu của hắn. Người khác không thể được, cũng không chiếm được.  

             - Ma Tà, ngươi đã được truyền thừa của Phạm Thiên đại đế, lại đến nơi này tranh đoạt sao?  

             Huyền Dương nhìn Ma Tà chằm chằm, hỏi.  

             Ma Tà quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh như băng nói:   

             - Như vậy thì đã sao. Huyền Dương ngươi không xứng với truyền thừa nơi đây. Cút xéo đi.  

             - Ngươi...  

             Thần sắc Huyền Dương thật khó coi, sắc mặt tái nhợt. Ma Tà này không khỏi quá cuồng vọng rồi.  

             Vẻ mặt Ma Tà lóe lên tia sắc lạnh, lập tức chỉ thấy ngón tay của hắn chỉ tới Huyền Dương. Một đạo Kiếp mang màu đen như trực tiếp xuyên thấu không gian, cuốn giết tới Huyền Dương.  

             Cổ Kính sinh, Thiên Huyền kính thuật phun trào. Ma Tà hừ lạnh một tiếng, ngón tay liên tục đánh ra. Từng đạo kiếp quang màu đen tích chứa lực lượng hủy diệt kinh người, không ngừng đánh vào cùng một vị trí, chỉ nghe một tiếng răng rắc. Thiên Huyền kính thuật bị phá giải. Sắc mặt Huyền Dương tái nhợt, đành phải bỏ qua, thân thể không cách nào chống đỡ nổi, bị bắn ra ngoài.  

             - Bá đạo.  

             Mọi người ngưng đọng thần sắc, ánh mắt đều hiển lộ sự kiêng kỵ mãnh liệt. Cái tên liều này thật là bá đạo.  

             Ánh mắt của Ma Tà lập lòe, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, lập tức mở miệng nói:   

             - Ngươi là người có hy vọng Chú thể nhất, nhưng đó là trước khi ta tới đây.  

             Tần Vấn Thiên lúc này đang chịu đựng áp lực khổng lồ. Hắn không nhìn Ma Tà, thản nhiên nói:   


             Thần sắc Tần Vấn Thiên lóe lên một đạo lãnh mang, nói:   

             - Nếu ta nói không thì sao?  

             - Ta nói rồi, ta ở đây, truyền thừa thuộc về ta.  

             Ma Tà cao ngạo lãnh đạm nói. Cơ hội như vậy, sao có thể bỏ lỡ. Nếu hắn ở đây, quyết không cho phép người khác đoạt truyền thừa

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.