Thần sắc của Huyền Dương càng trở nên khó coi, đưa mắt nhìn Tử Đạo Dương trong hư không.
Tử Đạo Dương nói giọng nhẹ nhàng, cứ như là đang nói tới một chuyện nhỏ nhoi không đáng kể. Nhưng chẳng lẽ hắn không biết chuyện này có nghĩa như thế nào đối với Huyền Dương hắn ư? Huyền Tinh bị Tần Vấn Thiên tru diệt trước mặt mọi người, Song Kiêu minh bị làm nhục, thù này có thể nói là ân oán sinh tử. Tử Đạo Dương nói một câu, yêu cầu hắn sau này không được đi tới gây sự với Tần Vấn Thiên, nói dễ dàng như vậy sao.
Tử Đạo Dương hoàn toàn không có cảm nhận sự cố kỵ của Huyền Dương hắn, trong lời nói nhẹ nhàng như mây như khói và tuyệt đối ẩn chứa sự cao ngạo. Mặc dù Huyền Dương hắn thân là cường giả đứng hạng thứ tư trên Đăng Tiên bảng, cũng không nằm trong tầm mắt của Tử Đạo Dương sao.
Hận. Trong lòng Huyền Dương đã sinh ra hận ý đối với Tử Đạo Dương. Nếu có cơ hội, nhất định hắn sẽ rửa sạch nỗi sỉ nhục này.
Dĩ nhiên Tử Đạo Dương cũng hiểu rõ hắn làm như thế Huyền Dương sẽ hận hắn. Tuy nhiên hắn không để ý đến chuyện đó, không suy tính. Hắn không quan tâm.
Tử Đạo Dương hắn là hậu nhân của Tử đế. Tử đế từng nói, người của Huyền đế cậy vào Thiên Huyền kính thuật, phòng ngự siêu cường, nhưng đại khí khó thành. Rốt cuộc không thể so sánh với những loại đại đế danh chấn thiên hạ kia. Huyền Dương thân là con của Huyền đế, ỷ vào Thiên Huyền kính thuật của bản thân mình, đối mặt với người có công kích mạnh hơn hắn cũng có thể đứng ở thế bất bại, nhưng Tử Đạo Dương không quan tâm tới hắn ta.
Dĩ nhiên, cũng chỉ có Tử đế mới dám nói như thế đối với Huyền đế. Dạng thiên kiêu như Tử Đạo Dương mới có thể không quan tâm tới Huyền Dương. Nếu là người có thứ hạng gần cuối trên Đăng Tiên bảng, một khi đối mặt với Thiên Huyền kính thuật cường đại của Huyền Dương, thì bọn họ chỉ có cách ngước nhìn lên. Bọn họ đứng ở góc độ khác biệt, phong cảnh nhìn thấy được tự nhiên cũng bất đồng.
Mọi người chung quanh trông thấy Huyền Dương trầm mặc, đều có thể cảm nhận được nổi khuất nhục trong lòng Huyền Dương, chỉ thấy Huyền Dương nở nụ cười, mở miệng nói:
-Được. Nếu Tử Đạo Dương ngươi nói như vậy, Huyền Dương ta đương nhiên sẽ không đi tới gây sự. Ta đã sớm nghe nói Tử đế tiền bối và Trường Thanh Tiên Đế có quan hệ không tệ, không nghĩ tới lại như huynh đệ. Ta tin tưởng ngày sau Tử huynh và Thanh Nhi công chúa cũng có cơ hội trở thành một đôi tình nhân đẹp.
Nói xong, liền thấy Huyền Dương bước chân đi về phía Song Kiêu minh. Nghe được một câu nói cuối cùng của Huyền Dương, ánh mắt mọi người lộ ra chút thần sắc quái dị. Dường như Huyền Dương cố ý nói ra một câu như vậy để châm ngòi mâu thuẫn giữa Tần Vấn Thiên và Tử Đạo Dương. Quả nhiên, thần sắc của Tử Đạo Dương mặc dù không thay đổi, nhưng trong ánh mắt của Tần Vấn Thiên hiển nhiên lóe lên một luồng sáng lạnh lùng.
Không cần hỏi Tần Vấn Thiên nghĩ gì, thời khắc này mọi người cũng nhận ra sự xuất hiện của Tử Đạo Dương, rồi y dường như là có ý kéo gần quan hệ giữa mình và Thanh Nhi công chúa, tuy rằng mọi người không hề biết mục đích của hắn là gì, nhưng một câu nói này của Huyền Dương, cộng thêm trước đó Tử Đạo Dương yêu cầu Tần Vấn Thiên xin lỗi, vậy là đủ để cho Tần Vấn Thiên cừu thị Tử Đạo Dương rồi. Quan hệ giữa hai người tất nhiên sẽ rất xấu, thậm chí tương lai có thể xảy ra xung đột cũng khó nói.
Tới thời điểm đó không cần Huyền Dương động thủ, Tần Vấn Thiên đối mặt với Tử Đạo Dương sợ rằng sẽ rất thảm.
-Ngươi còn có mặt mũi đi tới gây sự sao?
Tần Vấn Thiên châm chọc một tiếng, lập tức Huyền Dương đang đưa lưng về phía Tần Vấn Thiên thần sắc lại lạnh hơn mấy phần. Hôm nay chiến đấu tuy bị Tử Đạo Dương cắt ngang, nhưng người sáng suốt đều nhận thấy Huyền Dương hắn và Tiêu Lãnh Nguyệt cùng chiến bại. Hắn và Thanh Nhi không có cách nào phân ra thắng bại. Tần Vấn Thiên đả thương Tiêu Lãnh Nguyệt.Ssau khi hai vị minh chủ Song Kiêu minh kết minh, đều bị bại bởi Tần môn mới vừa khai sáng.
-Đạo Dương ca ca.
Tiêu Lãnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tử Đạo Dương trong hư không.
-Lãnh Nguyệt, ta và ngươi cũng coi như quen biết. Thanh Nhi chính là con gái của thúc phụ Trường Thanh đại đế ta. Trận chiến bại này coi như dạy dỗ cho ngươi một bài học, ân oán đến đây là chấm dứt đi.
Tử Đạo Dương nói cùng Tiêu Lãnh Nguyệt. Tiêu Lãnh Nguyệt tuy rằng rất thất vọng, nhưng Tử Đạo Dương đã nói như thế, nàng còn có thể làm như thế nào đây, chỉ có thể gật gật đầu.
-Chuyện này dừng ở đây thôi. Thiên kiêu của Tiên vực đến thành Cổ đế đều để đề thăng thực lực . Một số di tích truyền thừa của tổ tiên lưu lại, đương nhiên là mục tiêu chủ yếu của chúng ta. Hiện giờ Minh sơn truyền ra là có di tích của Phạm Thiên đại đế, các vị chuẩn bị xông vào Minh sơn một lần đi.
Tử Đạo Dương bình tĩnh lên tiếng tiếp:
-Trước có Thần Chi Thủ xuất thế, lại có tin tức về Phạm Thiên đại đế. Đây là đại vận thế, chỉ sợ tiếp theo sau sẽ có gió lốc cường đại hơn nữa.
Mọi người nghe được lời nói của Tử Đạo Dương thì đều biến sắc. Lời ấy ngược lại không sai. Thành Cổ đế trước nay đều thỉnh thoảng xuất hiện di tích của tiền bối, các thiên kiêu đều sẽ đua nhau đi tới đó để tôi luyện, nhưng rất hiếm khi giống như hiện giờ, tin tức về hai vị đại đế cổ lại trước sau truyền ra. Tuyệt học xuất thế, đây không phải là đại vận thế thì là cái gì?
Điều này có nghĩa là các thiên kiêu tại thành Cổ đế hiện giờ đều có vận thế trên người, có lẽ thật sự sẽ liên tiếp xuất hiện kỳ ngộ ngàn năm có một.
-Thanh Nhi, chuyện này đã xong, ta đi trước đây. Nếu sau này có chuyện cứ tới tìm ta.
Tử Đạo Dương nói cùng Thanh Nhi, lập tức thân hình nhoáng lên liền đi khỏi nơi này, phong độ rất ung dung.
Gương mặt của Thanh Nhi lạnh lùng, khi thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn sang nàng, đôi mắt đẹp của Thanh Nhi lóe ra một tia sáng, cất giọng nói:
-Muội không biết hắn.
-Nha đầu ngốc.
Tần Vấn Thiên cười cười, lập tức nắm lấy tay của Thanh Nhi, như đang biểu thị công khai chủ quyền của mình. Tình cảnh này đã hoàn toàn ấn chứng quan hệ tình nhân giữa hắn và Thanh Nhi công chúa - con gái của Trường Thanh đại đế.
Tuy vậy mọi người vẫn không biết rốt cuộc Tử Đạo Dương là có ý gì. Nếu Tử Đạo Dương muốn theo đuổi Thanh Nhi công chúa, như vậy Tần Vấn Thiên không thể nghi ngờ sẽ có một vị tình địch cực kỳ đáng sợ, điều kiện về các phương diện đều ưu việt hơn so sánh với Tần Vấn Thiên. Ngay cả nếu cho Trường Thanh đại đế chọn lựa, chắc chắn cũng sẽ chọn Tử Đạo Dương, con của Tử đế.
Huyền Dương và Tiêu Lãnh Nguyệt đứng cùng một nơi, kèm theo đó là người của Song Kiêu minh. Huyền Dương cất giọng lạnh như băng:
-Tần Vấn Thiên, ngươi vĩnh viễn chỉ núp sau lưng nữ nhân mà thôi.
Nói xong hắn phất tay áo, có ý không cam lòng, soái lĩnh các thiên kiêu của Song Kiêu minh chậm rãi rời đi.
-Bại tướng mà còn kiêu ngạo như thế. Thật là nực cười.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói, khiến cho Huyền Dương đang xoay người rời đi cũng dao động khí thế, trong lòng cực kỳ khó chịu.
-Tử Đạo Dương kia thật là lớn lối. Hắn cho rằng mình là ai, nhìn là không ưa rồi.
Quân Mộng Trần đi lên phía trước thấp giọng mắng. Dường như hắn cũng cố nhịn một khẩu khí, thấy thái độ của Tử Đạo Dương trước đó hắn rất không thoải mái, hận thực lực của chính mình quá yếu trong thành Cổ đế, nếu không nhất định phải đại chiến một trận với cái người cao ngạo ấy..
-Đệ nhất Đăng Tiên bảng, con của Tử đế. Một nhân vật như vậy làm sao mà không kiêu ngạo được chứ. Tuy nhiên hắn quá mức không coi ai ra gì rồi.
Tử Tình Hiên cũng lên tiếng. Mỗi câu nói, mỗi cử động của Tử Đạo Dương cứ phảng phất như nếu có hắn ở đây, tất cả mọi người đều phải nghe theo chỉ thị của hắn: yêu cầu Huyền Dương dừng tay, yêu cầu Tần Vấn Thiên xin lỗi. Cuối cùng vì nễ mặt Thanh Nhi mới không kiên trì, phảng phất như bọn họ còn thiếu Tử Đạo Dương hắn một món nợ ân tình vậy.
-Tình Hiên tỷ, hắn và tỷ cùng một họ, các ngươi sẽ không là người cùng tộc chứ a?
Quân Mộng Trần đùa giỡn nói, khiến cho Tử Tình Hiên trừng mắt liếc hắn một cái.
-Tử Đạo Dương tuy rằng cuồng vọng, nhưng lời đồn thực lực của hắn đích xác là rất mạnh. Tuy Huyền Dương đứng hạng tư trên Đăng Tiên bảng, nhìn thì thấy khoảng cách chỉ kém đệ nhất Đăng Tiên bảng Tử Đạo Dương ba vị trí, nhưng chiến lực chân chính có sự khác biệt cực lớn. Ngay cả Huyền Dương cũng không có dũng khí phản bác lại Tử Đạo Dương.
Hoa Thái Hư bình tĩnh nói. Tự tin xuất phát từ thực lực. Người có can đảm tự cao tự đại coi trời bằng vung tất có vốn liếng để cho kẻ đó kiêu ngạo. Tử Đạo Dương đúng là như vậy.
-Ngươi nói không sai. Nếu thật sự giao phong, Huyền Dương chỉ sợ không tiếp nổi một khắc công kích của Tử Đạo Dương. Thực lực của hai người căn bản không nằm trên cùng một tầng. Cái này có nghĩa là nếu như Tử Đạo Dương xuất thủ đối với các ngươi, hắn dễ dàng có thể hủy diệt năm người các ngươi.
Một giọng nói truyền đến, cách nói không khách khí chút nào. Tần Vấn Thiên nhìn người vừa đến, cũng không hoài nghi lời nói của đối phương.
Đơn giản vì người nói ra lời này chính là Nam Hoàng Vân Hi đứng hạng ba trên Đăng Tiên bảng. Với thứ hạng của nàng nhất định là có hiểu biết về thực lực của Tử Đạo Dương, thế nên có tư cách đưa ra đánh giá.
-Như vậy thì đã sao? Chờ cho đến khi Tần sư huynh bước chân vào cảnh giới Thiên Tượng cửu trọng, dựa vào Thần Chi Thủ thì có thể đánh bại được hắn.
Quân Mộng Trần không phục nói.
-Nào có dễ dàng như vậy.
Nam Hoàng Vân Hi thờ ơ lên tiếng.
-Tử Đạo Dương nói Tần Vấn Thiên bước chân vào Thiên Tượng cửu trọng cũng không phải là đối thủ của hắn, đây không phải là hắn nói chuyện giật gân. Tuy Thần Chi Thủ tuyệt học rất mạnh, nhưng cũng không phải bách chiến bách thắng. Còn phải xem ngươi rốt cuộc lĩnh ngộ được bao nhiêu lực lượng, mà di tích của thành Cổ đế lại không chỉ có Thần Chi Thủ.
-Ngươi nói Tử Đạo Dương cũng nhận được truyền thừa từ di tích của Cổ Chi đại đế?
Tần Vấn Thiên hỏi.
-Thực lực bản thân của Tử Đạo Dương cũng đã đủ kinh khủng rồi. Tử đế chính là một trong Tiên Đế đỉnh cấp của Tiên vực. Lực lượng mà hắn tu hành có thể nói là mạnh cực kỳ. Các ngươi chớ cho rằng dựa vào Thần Chi Thủ tuyệt học này là có thể xưng bá trong kẻ có cùng cảnh giới trong Tiên vực.
Nam Hoàng Vân Hi tiếp tục nói.
-Hơn nữa, Tử Đạo Dương nói người đó đã đi vào Minh sơn từ rất lâu rồi, rất có thể đã có thu hoạch. Nếu hắn thật sự không chết mà ở bên trong Minh sơn, vậy thực lực hôm nay chỉ sợ sẽ không yếu hơn Tử Đạo Dương.
Tần Vấn Thiên cũng không dám khinh thường các thiên kiêu của Tiên vực. Tiên vực quá lớn, thiên kiêu ở thành Cổ đế cũng chỉ là bộ phận của Tiên vực, cũng không ít người đã tới hoặc chưa tới, còn có người cảnh giới Tiên đài trở lên. Các thời đại nối tiếp nhau, không biết có thể sinh ra bao nhiêu là kỳ tài.
-Ngươi tới đây?
Tử Tình Hiên nhìn Nam Hoàng Vân Hi hỏi.
-Ta sẽ bước chân vào Minh sơn. Dù sao Minh sơn được gọi là tuyệt địacủa thành Cổ đế. Nếu như các ngươi cũng muốn bước chân vào trong đó, ta muốn kết bạn đi cùng các ngươi, có thể chiếu ứng lẫn nhau. Chi bằng ta gia nhập vào Tần môn các ngươi, như thế nào?
Nam Hoàng Vân Hi mở miệng nói, khiến cho đám người chung quanh đều chấn động lên.
Nam Hoàng Vân Hi, nàng ta muốn gia nhập Tần môn sao?
Rất hiển nhiên, trước đó Thanh Nhi cùng với Tần Vấn Thiên chiến đấu, đã được Nam Hoàng Vân Hi nhìn nhận, đối mặt Minh sơn không biết tranh đấu và nguy cơ gì, không thể nghi ngờ Tần môn là đồng minh rất tốt. Tần môn có ít người, lại có hai vị đỉnh cấp tinh anh, không có thế lực nào khác thích hợp hơn so với Tần môn rồi.
-Hoan nghênh.
Đúng lúc này, có người lên tiếng nói to lên.
-Có ta nữa. Ta muốn gia nhập Tần môn.
Chỉ thấy lục tục có bóng dáng thiên kiêu bước ra, hiện tại Tần môn có hai vị mỹ nữ tuyệt sắc, hơn nữa nhìn trận đánh trước đó e rằng cũng không bao lâu nữa thực lực của Tần môn sẽ vượt qua Song Kiêu minh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]