Chương trước
Chương sau
 

Quân Mộng Trần tiến vào trạng thái bạo nộ, Thanh Thiên Thế Giới Đồ lóng lánh sáng rực một góc trời, thân mặc Vương Giả khải giáp, mỗi một kích đều cất chứa khí khái vương giả, mượn lực lượng cổ vương, công phạt cực kỳ lợi hại. 

Nhưng đối mặt hắn là áp chế từ ba vị thiên kiêu Thiên Tượng tầng thứ tám, thiên kiêu ở Cổ Đế chi thành đều là hậu duệ Đế Vương, không phải dòng dõi thì cũng là đệ tử, công pháp thần thông tu hành đều rất cường đại, muốn chiến đấu vượt cảnh là điều rất khó, huống hồ là chiến đấu với tận ba người, chỉ nghe Quân Mộng Trần tiếng gào chấn thiên, lại vẫn không đột phá được áp chế của ba người kia, bị kiềm chế sít sao, bên cạnh còn có một vị Thiên Tượng tầng thứ chín khi nãy chiến đấu cùng Tử Tình Hiên đang đứng ngoài nhìn chằm chằm. 

Tên xăm mình từng bước đi tới trước mặt Tử Tình Hiên đã thụ thương, mỗi bước đạp ra phảng phất như đều khiến mặt đất rung động, hắn thấy trong đôi mắt đẹp của Tử Tình Hiên lộ ra quang mang ngoan lạt, không khỏi lạnh giọng nói: 

- Tốt nhất đừng có mượn dùng thần binh, ta không muốn lấy mạng, chỉ là cầm nã ngươi thôi, nhưng nếu ngươi mượn dùng lực lượng tiên binh, vậy thì chưa biết hậu quả thế nào đâu. 

Mắt đẹp của Tử Tình Hiên chợt lóe, sắc mặt khó coi, bước chân giật lùi ra sau. 

- Thực lực hai người các ngươi đều không sai, có thể kiên trì lâu như vậy đã là khó được, nhưng có giãy dụa nữa cũng vô dụng, theo ta đi thôi, mỹ nhân như này, ta cũng không nỡ dày Vò. 

Thân hình tên xăm mình chợt lóe, sáp lại kề cận Tử Tình Hiên, quang mang lần nữa sáng lên trên người Tử Tình Hiên, chợt thấy tên xăm mình hừ lạnh một tiếng, nâng bàn tay lên trực tiếp móc giết mà ra, bén nhọn hệt như cự phủ, oanh diệt sạch lực lượng Tử Tình Hiện công kích, bàn tay trực tiếp chế trụ, nhấc bổng người Tử Tinh Hiên lên. 

- Nếu ngươi còn không thành thật thì chớ trách ta hạ ngoan thủ với nữ nhân. 

Tên xăm mình lạnh giọng nói, sau đó quay sang nhìn Quân Mộng Trần, nói với đồng bạn bên cạnh: 

- Nhanh nhanh bắt hắn lại. 

- Năm người đi khi nhục hai người thấp hơn một cảnh giới, các ngươi không cảm thấy mất mặt ư? 

Lúc này một đạo thanh âm nhàn nhạt vọng ra từ trong đám đông, tựa hồ là một tên thiên kiêu đang quan chiến lên tiếng. 

- Chuyện riêng của chúng ta, tốt nhất đừng có chõ mõm vào. 

Tên xăm mình quét mắt qua. Nhìn về phía người nói chuyện, là một nhân vật tuấn tú vóc người thon dài. Hắn thần sắc bình tĩnh. Nhưng hai mắt lại mang đến cho người ta cảm giác yêu dị, phảng phất như hai tròng mắt kia có thể xoay tròn, như là vòng nước xoáy, có thể khiến ánh mắt người nhìn luân hãm trong đó. 

Tử Tình Hiên bị tên xăm mình bắt lại, nàng nhìn về phía người nói chuyện. Trong tròng mắt chớp qua một tia dị sắc, nàng cánh nhiên nhận ra người này ra, hơn nữa, nàng có phần ngoài ý khi người này lại đứng ra nói chuyện giúp mình. 

Chỉ thấy thân hình thanh niên vừa cất tiếng lấp lánh. Trực tiếp bước đến phương chiến trường Quân Mộng Trần đang chiến đấu, tròng mắt hắn chợt trở nên càng thêm đáng sợ, cực kỳ yêu dị, giống như một đôi luân hồi chi mâu, hắn vừa nhìn tới, ba vị thiên kiêu đang áp chế Quân Mộng Trần đều cảm thấy trong đầu bỗng đột nhiên hiện ra vô số họa diện, công kích của bọn họ không khỏi ngừng trệ. 

- Cẩn thận tròng mắt hắn. 

Tên xăm mình chợt quát một tiếng, chấn đãng nhân tâm, ba người lập tức khép mắt lại, nhưng họa diện vẫn tồn tại trong đầu, phảng phất như sa vào huyễn cảnh. 

Người ra tay hách nhiên chính là Hoa Thái Hư. 

- Oanh! 

Quân Mộng Trần bắt lấy cơ hội, một đạo loạn thế vương quyền oanh ra, trực tiếp đánh bay một người gần đó, lao tới chỗ tên xăm mình, phẫn nộ quát: 

- Thả sư tỷ ta ra. 

Tên xăm mình quét mắt nhìn Quân Mộng Trần, sau đó lại đảo sang nhìn Hoa Thái Hư, ánh mắt hắn vẫn yêu dị như thế, hai nhân vật thiên kiêu Thiên Tượng tầng thứ tám bị ánh nhìn đăm đăm của hắn làm cho an tĩnh không động đậy được. 

- Đồ Đằng, người còn chưa bắt được chúng à? 

Lúc này lại có mấy đạo thân ảnh đi tới bên này, là thiên kiêu Tiêu Môn đương sơ, cường giả trên Đăng Tiên bảng Hạ Thiên Hàn, thực lực cũng rất là cường đại. 

- Còn có một người. 

Tên xăm mình nhìn Quân Mộng Trần, mở miệng nói: 

- Vùng vẫy giấy chết có nghĩa lý gì đâu, chênh lệch giữa ngươi ta quá lớn, dù có trợ thủ cũng chẳng qua là Thiên Tượng tầng thứ tám, căn bản không uy hiếp được ta. 

- Thả người. 

Ngay đúng lúc này, một đạo thanh âm băng lãnh truyền đến, tên xăm mình khẽ nhíu mày, lập tức liền nhìn thấy nơi xa có gió lốc thổi qua, nháy mắt trong hư không hiện ra hai đạo thân ảnh, một đôi tuyệt đại tiên lữ. 

- Tần sư huynh. 

Quân Mộng Trần kêu nói, thần sắc tên xăm mình và đám thiên kiêu Song Kiêu minh Hạ Thiên Hàn đều trầm xuống, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi công chúa xuất hiện, chuyện này xem ra phiền to, Thanh Nhi chính là cường giả xếp thứ năm trên Đăng Tiên bảng, từng đánh bại Tiêu Lãnh Nguyệt, bọn hắn căn bản không cách nào kháng cự. 

nói. 

- Thả người. 

Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm tên xăm mình, lạnh giọng 

Tên xăm mình nhìn thần sắc bén nhọn của Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt lộ ra quang mang dã tính, mở miệng nói: 

- Tần Vấn Thiên, nghe nói ngươi tu hành Thần Chi Thủ, ta rất muốn lĩnh giáo một phen, có thể chỉ giáo được không? 

- Ta thành toàn ngươi. 

Thoại âm Tần Vấn Thiên vừa ra, tiếng vang răng rắc truyền tới, thân thể hắn bỗng nhiên biến lớn, phù quang lộng lẫy đồng thời lưu động quanh thân, trong bàn tay không ngừng có quang mang lóa mắt chớp diệu, một cỗ khí tức kinh khủng trán phóng, Thần Chi Thủ xuất hiện, lộ ra khí thế không gì có thể ngăn cản, Tần Vấn Thiên biến lớn thân thể là để khiến Thần Chi Thủ càng phối hợp ăn ý với bàn tay mình. 

- Các ngươi giúp ta giữ lấy nàng 

Tên xăm mình giao Tử Tình Hiến cho đám người Hạ Thiên Hàn, chỉ thấy một chuỗi lợi kiếm vắt ngang trên cổ Tử Tình Hiên, Hạ Thiên Hàn nói với tên xăm mình: 

- Chúng ta nên đi. 

- Không, không lĩnh giáo qua Thần Chi Thủ thì sao cam tâm. 

Tên xăm mình trán phóng Tinh Tượng, tay nắm đại phủ khai thiên, bước chân đạp ra, ánh mắt nhìn thẳng Tần Vấn Thiên. 

- Đông. 

Chỉ thấy bước chân tên xăm mình vừa đạp ra, công kích 

Khai Thiên Phu pháp theo đó mà ra, một đạo lưu quang từ trời giáng xuống, khai thiên tích địa, phủ mang vô tận chém về phía Tần Vấn Thiên, một kích này phảng phất như muốn chẻ đôi Tần Vấn Thiên thành hai đoạn. 

Tần Vấn Thiên đột nhiên nâng bàn tay lên, phách ra, đại chưởng ấn khủng bố lập tức oanh về phía đại phủ khai thiên, một tiếng ầm vang, trực tiếp mạt diệt nó đi, đồng thời thân thể Tần Vấn Thiên lao nhanh như gió, bàn tay lần nữa trảo tới, đại thủ ấn khổng lồ toát ra phù quang vô tận, thiên địa bạo phát ra từng trận nổ vang cự đại, đè nén vô cùng. 

Chỉ một kích liền phá hủy tự tin của tên xăm mình, thần sắc hắn xanh đen, tinh tượng chi quang vô tận điên cuồng bao phủ thân khu, thân thể bất chợt xoay tròn, phù quang tiếp tục chém ra, nhưng chưởng ấn cự đại kia lại trực tiếp chôn diệt hết thảy, thừa thế đánh thẳng tới chỗ hắn, tên xăm mình rống giận một tiếng, song chưởng bạo kích mà ra, lại thấy trích tinh đại chưởng ấn oanh giết mà tới, một tiếng ầm vang, tên xăm mình chỉ cảm thấy thân thể như muốn vỡ vụn, xương cốt không biết đã nứt gãy bao nhiêu đoạn. 

Tần Vấn Thiên gào thét, Thần Chi Thủ phát ra một chỉ, một chỉ này chừng như được kéo dài, đâm vào thân xác khôi ngô của tên xăm mình, khắc này, thân thể tên xăm mình bỗng nhiên trán phóng ra kiếm khí vô tận, một tiếng kêu thảm truyền ra, thân thể tên xăm mình rớt rơi trên đất, phát ra một tiếng nổ vang, tuy không bị trực tiếp đánh chết, song khí tức toàn thân đã nhỏ yếu vô cùng, lục phủ ngũ tạng trong thể nội dường như đều bị mạt diệt. 

- Tuyệt học mạnh quá, tu vị Tần Vấn Thiên đã bước vào cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ tám, khó trách lại đáng sợ như vậy, Đồ Đằng cũng là cường giả trên Đăng Tiên bảng, cánh nhiên không chịu nổi một kích. 

Chư cường giả chỉ cảm thấy nội tâm chấn hám, quá cường đại, một kích này của Tần Vấn Thiên quả thực đã lấy đi nửa cái mạng của Đồ Đằng, hiển nhiên là bởi nhìn thấy Tử Tình Hiên bị hắn chộp trong tay mà tâm sinh nộ ý. 

Sau kích này, ở Cổ Đế chi thành, Đồ Đằng không mất một năm dưỡng thương, e là không khôi phục được. 

- Thần Chi Thủ, tuyệt học thất truyền. 

Đương sơ rất nhiều người ở đây từng được chứng kiến trận chiến giữa Tần Vấn Thiên và Huyền Dương, lúc này lại được tận mắt nhìn thấy sự cường đại của Thần Chi Thủ, nếu nói không ai có xung động tưởng muốn đoạt lấy là không khả năng, loại tuyệt học như thế, ai không muốn có được? 

Hoa Thái Hư cũng hơi có phần cả kinh, sá dị nhìn Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, hai người này đều đến từ thế giới Lạp Tử, hiện nay, đã quật khởi trong Cổ Đế chi thành. 

Công kích của Tần Vấn Thiên trước nay vốn đã rất cường đại, giờ có thêm Thần Chi Thủ trong truyền thuyết, lại càng cường đại. 

Chỉ thấy lúc này ánh mắt Tần Vấn Thiên quét về phía Hạ Thiên Hàn, nhãn thần sắc bén, băng lãnh nói: 

- Thả người. 

- Muốn đòi người, e là ngươi phải theo ta đến Song Kiêu minh một chuyến. 

Hạ Thiên Hàn kèm sát bên người Tử Tình Hiên, nói với Tần Vấn Thiên, hắn thấy thực lực Tần Vấn Thiên cường đại như thế, trong lòng rất khó chịu, đương sơ lúc Tần Vấn Thiên mới vừa vào Tiêu Môn, hắn đầu thèm để ý, nhưng bây giờ, với thực lực Tần Vấn Thiên, lại thêm tuyệt học Thần Chi Thủ, đã hoàn toàn có thể chiến thắng hắn. 

- Hôm nay ngươi không tha người, sợ là đi không được. 

Tần Vấn Thiên mở miệng nói. 

- Ngươi muốn lấy tính mạng nàng ra để đùa? 

Hạ Thiên Hàn coi chừng Tử Tình Hiên nói. 

- Nếu nàng xảy ra chuyện, ngươi sẽ đền mạng. 

Tần Vấn Thiên bước chân ra trước, trên người Thanh Nhi cũng đồng thời lấp lánh lên lực lượng không gian đáng sợ, hai người dồn dập đi tới chỗ đám người Hạ Thiên Hàn, mỗi một bước đạp ra đều khiến tâm thần đám người Hạ Thiên Hàn căng chặt. 

- Thả người, ta bảo chứng nhượng các ngươi rời đi, ta đã lộ diện, Huyền Dương muốn tìm ta, tùy thời có thể tới, nếu Song Kiêu minh dùng thủ đoạn thấp hèn này, Tần mỗ ta tất đại khai sát giới. 

Tần Vấn Thiên lành lạnh mở miệng, không ai hoài nghi lời hắn nói, lời của kẻ dám đương chúng tru sát Huyền Tinh, Tần Vấn Thiên sớm đã chứng minh sự điên cuồng của mình với người trong Cổ Đế chi thành. 

Đông. 

Lại một bước đạp ra, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi sóng vai bước tới, mang đến cho Hạ Thiên Hàn áp lực cực đại, thả, hay là không thả? 

- Ngươi thật không để ý nàng chết sống? 

Dao sắc bén nhọn gác trên cổ Tử Tình Hiên cứa ra một tia vết máu. 

- Thiên kiêu Song Kiêu minh mà cũng làm ra hành động đốn mạt vậy à? 

Tần Vấn Thiên cười lạnh nói: 

- Nếu để các ngươi áp giải đồng bạn ta tới Song Kiêu minh, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, Tần mỗ tuyệt không đáp ứng, nếu ngươi muốn cá chết lưới rách, vậy cứ một mạng đổi mấy mạng của các ngươi. 

Toàn thân Hạ Thiên Hàn căng cứng, khí thế điên cuồng trán phóng, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi tiếp tục kề cận, đã tới rất gần, chỉ thấy trong tay Tần Vấn Thiên cất chứa uy năng khủng bố, Thần Chi Thủ có được thương mang tuyệt thế, trong người Thanh Nhi cũng có được lực lượng không gian đáng sợ. 

- Tình Hiên, nếu ngươi chết, ta nhất định khiến chúng bồi táng. 

Lông cánh lấp lánh sau lưng Tân Vấn Thiên, phảng phất như chuẩn bị tiến hành công phạt tử vong, Tử Tinh Hiên nhìn Tần Vấn Thiên, nói: 

- Ngươi động thủ đi. 

Nhưng trước đó ngươi phải tiêu tán lực lượng của Thần Chi Thủ cái đã. 

- Ta đáp ứng. 

Tần Vấn Thiên sảng giọng nói, lập tức trực tiếp tán đi lực lượng Thần Chi Thủ, bàn tay hắn khôi phục lại như thường, nhìn đến cảnh này, Hạ Thiên Hàn mới dám buông Tử Tinh Hiên ra, cuối cùng vẫn không dám liều mạng. 

Tần Vấn Thiên đã bạo lộ, muốn báo thù Huyền Dương tự sẽ tìm đến, hắn tuy nhìn Tần Vấn Thiên không thuận mắt, nhưng không đáng để cầm mạng đi liều!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.