Chương trước
Chương sau
 

 

Lúc này, ở đối diện đế cung vẫn còn rất nhiều thiên kiêu đang tụ tập, bao gồm cả nhân vật thiên kiêu của Song Kiêu minh, đương nhiên, cũng có rất nhiều cường giả Tiêu Môn, mặc dù đến hôm nay, Huyền Tinh và Tiêu Lãnh Nguyệt vẫn đang sinh tử bất minh. 

 

Nhưng ngay khắc này, một đạo quang mang vung vẫy mà ra, hết thảy Thần Văn đều tiêu tán, cổ lộ xuất hiện, nhìn ra phía trước, bọn hắn chứng kiến cửa đế cung mở toang, một đạo thân ảnh đứng ở đó, hách nhiên chính là Huyền Tinh. 

 

Tâm tạng mọi người không khỏi rung động. 

 

- Huyền Tinh không sao, hắn cánh nhiên đến được đế cung. 

 

- Huyền Tinh không hổ là thiên chúng kỳ tài, một trong tuyệt thế song kiêu, con trai Huyền đế, hắn thật sự đã làm được, bước vào đế cung. 

 

- Đi, chúng ta tới đế cung xem xem, không biết còn có cơ duyên nào tồn tại hay không. 

 

Thân hình chư cường giả tức tốc lóe lên, cuống cuồng nhào hướng đế cung, đồng thời trong lòng không khỏi kinh thán sự lợi hại của Huyền Tinh. 

 

Trong đám đông, Tử Tình Hiên và Quân Mộng Trần cũng có mặt, sau người bọn hắn có không ít cường giả, còn có một vị thanh niên thiên kiêu phi thường lợi hại, trừ Tiêu Lãnh Nguyệt ra thì hắn chính là thiên kiêu mạnh nhất trong Tiêu Môn, nhân vật xếp hạng 12 trên Đăng Tiên bảng, Tham Lang. 

 

Hắn nhìn về hướng đế cung, vừa thấy Huyền Tinh trong mắt lập tức hiện ra phong mang, thấp giọng nói: 

 

- Các ngươi tốt nhất nên cầu khấn Lãnh Nguyệt không việc gì. 

 

Nói rồi thân hình hắn cũng chợt lóe, đi thẳng tới chỗ đế cung. 

 


Tiểu hỗn đản trong lòng Tử Tình Hiên cũng xông ra ngoài, Tử Tình Hiên và Quân Mộng Trần lập tức đuổi theo, nhìn bộ dạng hưng phấn của tiểu hỗn đản, Tần Vấn Thiên hẳn không sao, khả năng cũng ở trong đế cung phía trước. 

 

Giây phút sau, trong đế cung không ngừng có cường giả tuôn vào, lúc nhìn thấy điêu tượng trong lòng bọn họ đều không khỏi chấn hám, người Song Kiêu minh tụ tập lại bên cạnh Huyền Tinh, người Tiêu Môn thì nhìn về phía Tiêu Lãnh Nguyệt, về phần các nhân vật thiên khác trong Cổ Đế chi thành thì cũng đang quan sát tòa đế cung này. 

 

Chỉ thoáng chốc ngắn ngủi, trong đế cung đã đầy bóng người, rất nhanh bọn họ đều phát hiện ra cổ bia khắc chữ và phù văn màu máu sau lưng điêu tượng, nội tâm càng thêm chấn hám, biết đây là di chỉ Cổ Đế lưu lại, bèn dồn dập đi tới tham ngộ. 

 

Tiểu hỗn đản trực tiếp nhào người đến chỗ Tần Vấn Thiên, thấy Tần Vấn Thiên chính đang tu hành hắn đành sấp xuống dưới chân Tần Vấn Thiên, an tĩnh bò rạp ở kia. 

 

- Tần sư huynh. 

 

Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên cũng tới, chẳng qua không quấy nhiễu Tần Vấn Thiên tu hành. 

 

- Lãnh Nguyệt, ngươi không sao chứ. 

 

Tham Lang bước lại gần Tiêu Lãnh Nguyệt, thân làm nhân vật thiên kiêu tuyệt đỉnh xếp hạng 12 trên Đăng Tiên bảng, Tham Lang lại tình nguyện theo gót Tiêu Lãnh Nguyệt, gia nhập Tiêu Môn, mọi người đều biết tâm ý hắn là muốn theo đuổi Tiêu Lãnh Nguyệt. 

 

- Không sao, chỉ bị khốn nửa năm thôi, hữu kinh vô hiểm. 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt nhíu mày nói, nửa năm qua nàng chẳng thu hoạch được gì, trong lòng có phần không thoải mái, rất thất lạc, hoàn toàn là lãng phí thời gian. 

 

Tham Lang thấy được tâm tình rơi thấp của Tiêu Lãnh Nguyệt, ánh mắt quét sang phía Quân Mộng Trần, lập tức nhìn thấy Tần Vấn Thiên ngồi ở kia, thần sắc chớp qua một đạo lãnh quang: 

 

- Lãnh Nguyệt, ta nghe nói ngươi bị một kẻ mới vào Tiêu Môn dẫn vào trong này, sao ngươi lại dễ dàng tin tưởng hắn thế? 

 

Lúc này, Tần Vấn Thiên như có điều phát giác, hắn chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vừa khéo đụng phải nhãn thần rét lạnh của Tham Lang, khẽ nhíu mày. 


 

- Sư huynh, người Tiêu Môn căn bản không coi chúng ta là bằng hữu, sau khi ngươi và Tiêu Lãnh Nguyệt mất dấu, chúng ta lập tức bị người Tiêu Môn giám thị, Tham Lang kia nói nếu Tiêu Lãnh Nguyệt xảy ra chuyện, liền muốn ta và Tình Hiên sư tỷ bồi táng. 

 

Quân Mộng Trần phẫn nộ, truyền âm nói với Tần Vấn Thiên. 

 

Trong mắt Tần Vấn Thiên chớp qua một đạo lãnh quang, tuy nói đương sơ là hắn dẫn Tiêu Lãnh Nguyệt vào địa cung, nhưng nếu không phải chính bản thân Tiêu Lãnh Nguyệt tự nguyện muốn mạo hiểm thử một lần, ai có thể cưỡng bách nàng? Đây vốn là đặt cược, có nguy hiểm, giận lây mình hắn thì cũng thôi, đến ngay cả Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên mà cũng bị giận lây, điều này khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu. 

 

- Mộng Trần, tìm được cơ hội, chúng ta liền thoát ly Tiêu Môn. 

 

Tần Vấn Thiên truyền âm nói, Quân Mộng Trần khẽ gật đầu, bọn hắn chẳng có cảm giác quyến luyến Tiêu Môn chút nào, Tiêu Lãnh Nguyệt này tuy xinh đẹp, nhưng có cảm giác tâm cơ rất sâu, thiên kiêu bên người như mây, lại đều là nam nhân, không chút nghi vấn là đang lợi dụng bọn họ, mặc dù chính bản thân đám thiên kiêu kia cũng là cam tâm tình nguyện. 

 

- Hiện giờ đã đến lúc nên nói xem ngươi rốt cục đã được đến thứ gì trong địa cung. 

 

Lúc này ánh mắt Huyền Tinh lần nữa nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy một hàng người cất bước đi tới chỗ Tần Vấn Thiên, lãnh ý trán phóng, tựa hồ vẫn chưa chịu bỏ qua. 

 

Thoại âm Huyền Tinh vừa ra, lập tức không ít thiên kiêu dồn dập nhìn về phía Tần Vấn Thiên, bí ảo địa cung mà mọi người không cách nào phá giải, lại bị Tần Vấn Thiên phá giải, trong lòng mọi người vẫn luôn hoài nghi, vẫn cứ cho rằng Tần Vấn Thiên đã được đến thứ gì. 

 

 

 

 

 

 

 

   

 

Lúc này, ở đối diện đế cung vẫn còn rất nhiều thiên kiêu đang tụ tập, bao gồm cả nhân vật thiên kiêu của Song Kiêu minh, đương nhiên, cũng có rất nhiều cường giả Tiêu Môn, mặc dù đến hôm nay, Huyền Tinh và Tiêu Lãnh Nguyệt vẫn đang sinh tử bất minh. 

 

Nhưng ngay khắc này, một đạo quang mang vung vẫy mà ra, hết thảy Thần Văn đều tiêu tán, cổ lộ xuất hiện, nhìn ra phía trước, bọn hắn chứng kiến cửa đế cung mở toang, một đạo thân ảnh đứng ở đó, hách nhiên chính là Huyền Tinh. 

 

Tâm tạng mọi người không khỏi rung động. 

 

- Huyền Tinh không sao, hắn cánh nhiên đến được đế cung. 

 

- Huyền Tinh không hổ là thiên chúng kỳ tài, một trong tuyệt thế song kiêu, con trai Huyền đế, hắn thật sự đã làm được, bước vào đế cung. 

 

- Đi, chúng ta tới đế cung xem xem, không biết còn có cơ duyên nào tồn tại hay không. 

 

Thân hình chư cường giả tức tốc lóe lên, cuống cuồng nhào hướng đế cung, đồng thời trong lòng không khỏi kinh thán sự lợi hại của Huyền Tinh. 

 

Trong đám đông, Tử Tình Hiên và Quân Mộng Trần cũng có mặt, sau người bọn hắn có không ít cường giả, còn có một vị thanh niên thiên kiêu phi thường lợi hại, trừ Tiêu Lãnh Nguyệt ra thì hắn chính là thiên kiêu mạnh nhất trong Tiêu Môn, nhân vật xếp hạng 12 trên Đăng Tiên bảng, Tham Lang. 

 

Hắn nhìn về hướng đế cung, vừa thấy Huyền Tinh trong mắt lập tức hiện ra phong mang, thấp giọng nói: 

 

- Các ngươi tốt nhất nên cầu khấn Lãnh Nguyệt không việc gì. 

 

Nói rồi thân hình hắn cũng chợt lóe, đi thẳng tới chỗ đế cung. 

 

Tiểu hỗn đản trong lòng Tử Tình Hiên cũng xông ra ngoài, Tử Tình Hiên và Quân Mộng Trần lập tức đuổi theo, nhìn bộ dạng hưng phấn của tiểu hỗn đản, Tần Vấn Thiên hẳn không sao, khả năng cũng ở trong đế cung phía trước. 

 

Giây phút sau, trong đế cung không ngừng có cường giả tuôn vào, lúc nhìn thấy điêu tượng trong lòng bọn họ đều không khỏi chấn hám, người Song Kiêu minh tụ tập lại bên cạnh Huyền Tinh, người Tiêu Môn thì nhìn về phía Tiêu Lãnh Nguyệt, về phần các nhân vật thiên khác trong Cổ Đế chi thành thì cũng đang quan sát tòa đế cung này. 

 

Chỉ thoáng chốc ngắn ngủi, trong đế cung đã đầy bóng người, rất nhanh bọn họ đều phát hiện ra cổ bia khắc chữ và phù văn màu máu sau lưng điêu tượng, nội tâm càng thêm chấn hám, biết đây là di chỉ Cổ Đế lưu lại, bèn dồn dập đi tới tham ngộ. 

 

Tiểu hỗn đản trực tiếp nhào người đến chỗ Tần Vấn Thiên, thấy Tần Vấn Thiên chính đang tu hành hắn đành sấp xuống dưới chân Tần Vấn Thiên, an tĩnh bò rạp ở kia. 

 

- Tần sư huynh. 

 

Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên cũng tới, chẳng qua không quấy nhiễu Tần Vấn Thiên tu hành. 

 

- Lãnh Nguyệt, ngươi không sao chứ. 

 

Tham Lang bước lại gần Tiêu Lãnh Nguyệt, thân làm nhân vật thiên kiêu tuyệt đỉnh xếp hạng 12 trên Đăng Tiên bảng, Tham Lang lại tình nguyện theo gót Tiêu Lãnh Nguyệt, gia nhập Tiêu Môn, mọi người đều biết tâm ý hắn là muốn theo đuổi Tiêu Lãnh Nguyệt. 

 

- Không sao, chỉ bị khốn nửa năm thôi, hữu kinh vô hiểm. 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt nhíu mày nói, nửa năm qua nàng chẳng thu hoạch được gì, trong lòng có phần không thoải mái, rất thất lạc, hoàn toàn là lãng phí thời gian. 

 

Tham Lang thấy được tâm tình rơi thấp của Tiêu Lãnh Nguyệt, ánh mắt quét sang phía Quân Mộng Trần, lập tức nhìn thấy Tần Vấn Thiên ngồi ở kia, thần sắc chớp qua một đạo lãnh quang: 

 

- Lãnh Nguyệt, ta nghe nói ngươi bị một kẻ mới vào Tiêu Môn dẫn vào trong này, sao ngươi lại dễ dàng tin tưởng hắn thế? 

 

Lúc này, Tần Vấn Thiên như có điều phát giác, hắn chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vừa khéo đụng phải nhãn thần rét lạnh của Tham Lang, khẽ nhíu mày. 

 

- Sư huynh, người Tiêu Môn căn bản không coi chúng ta là bằng hữu, sau khi ngươi và Tiêu Lãnh Nguyệt mất dấu, chúng ta lập tức bị người Tiêu Môn giám thị, Tham Lang kia nói nếu Tiêu Lãnh Nguyệt xảy ra chuyện, liền muốn ta và Tình Hiên sư tỷ bồi táng. 

 

Quân Mộng Trần phẫn nộ, truyền âm nói với Tần Vấn Thiên. 

 

Trong mắt Tần Vấn Thiên chớp qua một đạo lãnh quang, tuy nói đương sơ là hắn dẫn Tiêu Lãnh Nguyệt vào địa cung, nhưng nếu không phải chính bản thân Tiêu Lãnh Nguyệt tự nguyện muốn mạo hiểm thử một lần, ai có thể cưỡng bách nàng? Đây vốn là đặt cược, có nguy hiểm, giận lây mình hắn thì cũng thôi, đến ngay cả Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên mà cũng bị giận lây, điều này khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu. 

 

- Mộng Trần, tìm được cơ hội, chúng ta liền thoát ly Tiêu Môn. 

 

Tần Vấn Thiên truyền âm nói, Quân Mộng Trần khẽ gật đầu, bọn hắn chẳng có cảm giác quyến luyến Tiêu Môn chút nào, Tiêu Lãnh Nguyệt này tuy xinh đẹp, nhưng có cảm giác tâm cơ rất sâu, thiên kiêu bên người như mây, lại đều là nam nhân, không chút nghi vấn là đang lợi dụng bọn họ, mặc dù chính bản thân đám thiên kiêu kia cũng là cam tâm tình nguyện. 

 

- Hiện giờ đã đến lúc nên nói xem ngươi rốt cục đã được đến thứ gì trong địa cung. 

 

Lúc này ánh mắt Huyền Tinh lần nữa nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy một hàng người cất bước đi tới chỗ Tần Vấn Thiên, lãnh ý trán phóng, tựa hồ vẫn chưa chịu bỏ qua. 

 

Thoại âm Huyền Tinh vừa ra, lập tức không ít thiên kiêu dồn dập nhìn về phía Tần Vấn Thiên, bí ảo địa cung mà mọi người không cách nào phá giải, lại bị Tần Vấn Thiên phá giải, trong lòng mọi người vẫn luôn hoài nghi, vẫn cứ cho rằng Tần Vấn Thiên đã được đến thứ gì. 

 

 

 

 

 

 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.