Đại Chưởng Ấn điên cuồng lưu động, phảng phất như đã không cần Tần Vấn Thiên phải tự thân khống chế, phù quang vô tận tự hành lưu động, Tần Vấn Thiên đột nhiên xoay người cuồng chạy, há miệng nói:
- Đi theo ta.
Thần sắc đám người Tiêu Lãnh Nguyệt chợt lóe, tâm đầu ai nấy đều hơi sững, xoay người cùng theo Tần Vấn Thiên cuồng chạy, lao thẳng tới nơi bọn họ tiến vào, nơi đó cũng là tử lộ, không thấy có lối ra.
- Oanh!
Một đạo chùm sáng đáng sợ bỗng nhiên bắn ra, từ phía cuối tiền phương phún dũng mà ra, trọn cả Đại Chưởng Ấn chấn đãng điên cuồng, tạc nổ, nát vụn, mà ở trước mặt bọn họ chợt phảng phất như hiện ra một cánh cửa, cảnh này khiến tâm đầu Tiêu Lãnh Nguyệt run lên, tốc độ mọi người càng thêm gia tốc, lao thẳng đến lối thoát.
- Tần Vấn Thiên.
Một đạo tiếng gào truyền ra, chỉ thấy những nhân vật thiên kiêu khác trong địa cung cũng đang điên cuồng chạy tới, tiếng rống giận phát ra từ miệng Huyền Tinh, mang theo ý băng lãnh không chút dấu diếm.
Khó trách Tần Vấn Thiên tuyển chọn vị trí kia, thì ra đó là nơi cách lối ra gần nhất.
- Ông!
Cả người Tần Vấn Thiên hóa thành một tôn phong bằng, giống như phong bằng thực sự, xông vào lối ra, tiếp theo, hắn phát hiện mình xuất hiện trong một thông đạo khác.
Sau người không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/3707443/chuong-1052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.