Sau khi Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần nhận được tiên pháp, đi ra khỏi động thiên bảo tháp, bên ngoài đã không thấy tiên tướng giám sát nữa, Tử Tình Hiên cũng đi rồi.
- Chúng ta đi thôi.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, thân hình hai người chớp hiện, một lát sau, bọn họ nhìn thấy được Tử Tình Hiên ngồi ở trên thạch đài của một chỗ ngọn núi, nhìn về phía xa.
- Sư tỷ.
Quân Mộng Trần đi nhanh về phía trước, cùng Tần Vấn Thiên cùng nhau hạ xuống bên cạnh Tử Tình Hiên.
- Nhận được phần thưởng chưa?
Tử Tình Hiên ngẩng đầu nhìn hai người cười.
- Đã nhận được, Tình Hiên tỷ, lần sau nếu còn có cơ hội, tỷ nhất định cũng có thể làm được.
Quân Mộng Trần dường như muốn an ủi Tử Tình Hiên, đã thấy Tử Tình Hiên cười tự giễu, nói:
- Yên tâm, ta còn không có yếu ớt như vậy, các ngươi đi tu luyện chưa, ta cũng muốn bế quan một khoảng thời gian.
- Chúng ta đều tin tưởng nàng.
Tần Vấn Thiên nhìn Tử Tình Hiên mỉm cười nói.
Tử Tình Hiên vươn tay gỡ sợi tóc che trước trán xuống, thoáng lộ ra một nụ cười sáng lạn hiếm thấy, nàng nhìn gương mặt tuấn tú của Tần Vấn Thiên, mở miệng nói:
- Ngươi cũng phải cố gắng, nếu không cẩn thận lần sau sẽ bị ta vượt qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/3707408/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.