Bạch Vô Nhai không nói gì, làm như lười để ý tới Diễm Uyên. Diễm Uyên bới móc mọi lúc. Bất kể hắn nói cái gì, Diễm Uyên đều có lý lẽ của bản thân mình. Nếu hai bên có cái nhìn khác biệt, không nhất định phải tranh. Lặng lặng chờ đợi kết quả là được.
Hắn thấy được một loại chấp niệm từ trong mắt của Tần Vấn Thiên. Đó có thể coi là cuồng ngạo, có thể coi là chấp niệm cuồng si. Hơn nữa tu vi của Tần Vấn Thiên mới chỉ thiên tượng nhất trọng cảnh. Bạch Vô Nhai luôn luôn cho rằng, năng lực cảm giác và kháng áp của Tần Vấn Thiên thiên tượng nhất trọng cảnh đều yếu hơn, không thể so sánh cùng Hắc Phong và Khuyết Thiên Nghệ. Vả lại hắn còn trẻ tuổi hơn. Như vậy hắn cũng chưa có lý do bại bởi đối phương. Lui một bước mà nói, mặc dù thất bại thì phải làm thế nào đây? Khảo nghiệm cũng không thể đại biểu cho hết thảy. Những người này thiên phú đều rất xuất chúng. Nhưng trên tiên lộ ai có thể đi được xa hơn, cũng không phải một cuộc khảo nghiệm là có thể quyết đoán được.
Quanh thân của Khuyết Thiên Nghệ, tử kim quang hào phóng ra tia sáng kỳ dị, lĩnh vực đóng băng lại lần nữa khuếch trương. Dường như hắn còn có thể kiên trì thật lâu.
Trong cơ thể của Hắc Phong, huyết mạch gào lên, mơ hồ có huyết quang đáng sợ lượn lờ giữa không trung, sức cắn nuốt càng thêm cuồng mãnh. Hắn tận lực khống chế nguyên lực tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/3707058/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.