Một canh giờ sau, vẫn ở sơn cốc bí ẩn đó, có mấy bóng người đứng trên sườn núi, người dẫn đầu khoảng mười bảy tuổi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng lại khiến cho người ta có ảo giác ngưỡng vọng. Dường như chỉ cần có mặt hắn thì những người khác đều trở nên lu mờ, chỉ có thể biến thành cảnh nền cho hắn mà thôi. 
Mấy người Long Bác đứng bên dưới sườn núi, có vẻ vô cùng câu nệ. Rõ ràng bọn họ không đuổi kịp Tiểu Hỗn Đản. Tiểu gia hỏa kia chui loạn khắp nơi, bọn họ căn bản không thể nào đuổi kịp được nên nhanh chóng bị nó cắt đuôi. Đợi khi bọn họ trở về thì Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc cũng chuồn mất rồi, nhưng bọn họ lại nhìn thấy mấy người Lạc Thiên Thu xuất hiện ở đây. 
- Huyết Viêm quả đâu? 
Giọng nói của Lạc Thiên Thu rất bình thản, không có bất cứ tình cảm nào, nhưng chỉ cần hắn tùy ý nói một câu thì cả người Long Bác lập tức căng cứng. Hắn ta đáp lại với vẻ cung kính: 
Lạc thiếu, Tần Vấn Thiên quá xảo trá, hắn ta kéo chân bọn ta lại để cho con yêu thú của hắn nuôi lấy cắp mất Huyết Viêm quả mà bọn ta chuẩn bị dâng cho Lạc thiếu rồi. 
Phùng Lâm đi đến bên cạnh Lạc Thiên Thu, nói với Lạc Thiên Thu vài câu, sắc mặt của Lạc Thiên Thu vẫn không chút thay đổi. 
Tần Vấn Thiên, người đứng đầu trong số các học viên mới ư? 
Lạc Thiên Thu hắn không có hứng thú với người này. 
- Tìm ra hắn cho ta. 
Lạc Thiên Thu lạnh lùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/1456661/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.