Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc rảo bước đi nhanh trong Hắc Ám Sâm Lâm. Tuy rằng lúc này hắn cũng đang cực kì suy yếu, thế nhưng bắt buộc phải nhanh chóng rời khỏi khu vực này để tránh bị canh chừng chằm chặp. Lúc này cả hắn và Phàm Nhạc đều chẳng còn chút sức lực nào mà chiến đấu đâu. 
- Xui xẻo ghê. 
Phàm Nhạc nằm úp trên lưng Tần Vấn Thiên mà nói với vẻ buồn bực:  
- Sớm biết nguy hiểm thế này thì ta đã chẳng xen vào việc của người khác làm gì. Mập mạp ta đây vẫn còn là trai tân đấy. 
- Ngươi câm miệng lại đi. 
Tần Vấn Thiên chửi nhỏ một tiếng, tên mập mạp chết bầm này lắm lời nhảm nhí thật đấy. 
- Hì hì, huyết mạch bình ổn lại rồi, thấy sao hả? 
Phàm Nhạc hỏi tiếp: 
- Còn con chó nhỏ này nữa, sao nó lại theo chúng ta? 
- Ngươi mà còn nói nhảm nữa thì ta thật sự không chống đỡ nổi đâu. 
Tần Vấn Thiên mệt mỏi rã rời. Vừa rồi hắn và Phàm Nhạc đều ở trạng thái bạo tẩu khiến cho huyết mạch sôi trào, thế nhưng sau khi sử dụng sức mạnh huyết mạch xong thì lại rơi vào tình trạng suy yếu vì hao phí quá nhiều năng lượng, cộng thêm tinh thần chi lực trong cơ thể không còn làm cho họ trở nên cực kì yếu ớt. 
Nhất là Phàm Nhạc. Hắn vốn đã cạn kiệt sức lực còn bị đuôi thương của Âu Thần quét trúng, một đòn ấy làm cho đầu hắn đổ máu không ngừng. May mà có Tần Vấn Thiên am hiểu thuật châm huyệt giúp Phàm Nhạc cầm máu. Cả người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/1456630/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.