Nhờ sự chăm sóc của Mạc Khuynh Thành, gương mặt tái nhợt của Tần Vấn Thiên dần trở nên hồng hào hơn trước, có điều hắn vẫn hôn mê mãi không tỉnh. 
Còn con chó tuyết kia, lúc thì nó nằm cạnh Tần Vấn Thiên, thi thoảng lại lăn vào lòng Mạc Khuynh Thành chọc cho cô cười liên tục. Con thú này đáng yêu quá đi mất. 
- Nặc Lan, cô đoán thử xem nó là loại yêu thú gì thế? 
Mạc Khuynh Thành hỏi. 
- Ai mà biết, chắc nó chỉ là một con thú hoang bình thường thôi, căn bản không biết cách tu luyện đâu. 
Nặc Lan đáp. 
- Làm gì có con thú hoang nào thông minh đến thế cơ chứ, nhưng mà tiểu gia hỏa này nhỏ thật đấy. 
Mạc Khuynh Thành cười rộ lên, khiến cho Nặc Lan trông thấy cảnh này cũng ngây người một hồi: 
- Hình như mấy ngày nay cô rất vui vẻ đấy nhé, từ trước đến giờ ta không hề thấy cô cười bao giờ cả. 
- Dù sao cũng đâu có người ngoài ở đây đâu. 
Mạc Khuynh Thành nhún vai trả lời. 
- Còn hắn thì sao? 
Nặc Lan chỉ Tần Vấn Thiên đang nằm trên giường: 
- Chưa kể cô còn từng ôm hắn nữa đó. 
Nghe Nặc Lan nói thế, hai má Mạc Khuynh Thành đỏ lên, cô liếc Nặc Lan một cái rồi nhìn về phía Tần Vấn Thiên, quan sát tỷ mỉ một phen rồi mới nói: 
- Hắn trông cũng được đấy chứ. 
- Diệp Vô Khuyết cũng rất đẹp trai mà, nhưng cô có bao giờ để ý đến hắn ta đâu chứ. Ta nghe nói, hôm nay Diệp Vô Khuyết đến thành Thiên Ung này đính hôn với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/1456622/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.