Đã gần vào đầu mùa thu, hắn chuẩn bị thu thập hành lý đi dự thi.
Nhưng hắn không cho ta theo.
Ta thực không thể thông cảm được, thế là hai người bọn ta đâm ra cãi nhau, đã hai kiếp làm người rồi mà ta cũng không hề ngây thơ như thế này. Ta đến nơi này cũng đã được một năm, chưa từng có một ngày tách ra khỏi hắn, giờ bảo phải chia cách nhau đến tận hai tháng, chỉ nghĩ đến thôi đã không rét mà run rồi.
Nhưng hắn không chịu, tuyệt đối cũng không chịu. Hắn bất đắc dĩ ôm chầm lấy ta “Ta biết là nàng lo lắng, cũng biết nàng luyến tiếc. Nhưng ta không thể để cho nàng đi theo chăm sóc được. Ta biết nàng sẽ nói là nàng không mệt…Nhưng nhìn vào mắt nàng, ta biết…” Đôi mắt hắn sáng ngời nhìn thẳng vào mắt ta “Lâm Lang, ta là phu quân của nàng, là chỗ dựa cả đời của nàng. Công danh này, ta muốn tự mình mang về, dù phải chịu khổ, ta cũng muốn tự mình chịu, không thể để cho nàng phải trải qua cuộc hành trình phong trần vất vả. Ta chỉ muốn nàng…lúc ta trở về, đến Liễu kiều ngoài thành đón ta.” Ta biết ý của hắn, ta thật sự hiểu. Nhưng ta luyến tiếc. Hắn muốn như một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ra ngoài kiếm công danh, mang về vinh quang cho ta. Nếu ta đòi giúp đỡ, hắn cho dù đi học cũng sẽ không đi.
Nhưng ta căn bản không cần vinh quang, ta chỉ để ý đến người đàn ông này. Xa như vậy, phải đi những mười ngày! Không biết gã gia đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-nhi-man-co-nhi/1539790/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.