Hàn Sơn Ngọc nhìn thế tử Thành vương, lời nói bỗng nhiên xoay chuyển, khẽ cười nói: "Nhưng cho dù như vậy thì đã sao chứ? Ngay cả bản thân mình ông ta còn chẳng bảo vệ được, thì làm sao bảo vệ được Cao Sơn đạo ta? Lão vương gia lúc còn sống có thể che chở cho bách tính kinh thành, vì muôn dân thiên hạ mà giữ gìn mạng sống, nhưng khi hoàng đế muốn xây dựng lại Mị Xuyên, phế bỏ sớ tấu trình về tai họa ngọc trai, ngoài việc can gián đến chết, các ngươi còn có cách nào khác?”
"Không cần ngọc trai Cao Sơn đạo, không cần bất cứ thứ gì từ Hàn gia, các ngươi một lòng vì dân, vì nước, chính khí lẫm liệt, quả thật khiến người ta cảm động. Có điều thế tử đừng quên, cuối cùng khiến hoàng đế từ bỏ ý định đó, chính là một tên thái giám. Mặc kệ hắn ta ở kinh thành có thể một tay che trời, vu oan giá họa cho người trung lương như thế nào, nhưng tục ngữ có câu 'mười dặm khác gió, ngàn dặm khác tục', Cao Sơn đạo bị các ngươi gọi là vùng đất hoang vu, nơi chướng khí độc trùng hoành hành, là nơi dùng để đày ải phạm nhân. Ngươi ở đây mới chỉ có ba năm đã chịu đựng không nổi, vậy có từng nghĩ đến bách tính và ngư dân chúng ta đời đời kiếp kiếp sống ở đây phải sống như thế nào không?"
Hàn Sơn Ngọc từng câu từng chữ sắc bén như đao, hỏi vặn thế tử Thành vương.
Thế tử tức giận đến mức hai mắt như muốn nứt ra, vẫn lớn tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-chau-ky/3709867/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.