Ngày đông ảm đạm, thiếu niên ấy tựa như tiên giáng trần, ngẩng đầu nhìn về phía ta, tựa như một vị Bồ Tát ngọc ngà với đôi mắt lạnh lẽo, thần sắc thản nhiên--
"Đi đuổi theo cha ngươi đi, Hàn gia không ai ngăn cản ngươi." Thiếu niên lên tiếng.
Ta ngây người nhìn huynh ấy, lắc đầu: "Cha sẽ không đưa ta đi đâu."
"Ngươi là trẻ con, khóc lóc, làm ầm ĩ một chút, ông ấy có thể làm gì ngươi chứ?"
“Muội khóc không được, cha đã nói trẻ con phải nghe lời người lớn, người đã nói sẽ đến đón muội thì muội cứ chờ thôi."
Hàn Sơn Ngọc nhíu mày, huynh ấy nhếch khóe môi mỏng, dường như cười một tiếng, sau đó lại khẽ thở dài, tiếng thở dài ấy nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, xoay người rời đi.
Ta cứ như vậy ở lại Hàn gia.
Họ phân cho ta một chỗ ở, tên là Đào Lan quán.
Đào Lan quán lúc nào cũng thoang thoảng hương thơm, khói hương lảng vảng, ngào ngạt ngọt ngào.
Bình phong trong phòng làm bằng gỗ tử đàn, giường làm bằng gỗ trầm hương, trên giường trải gấm vóc, màn che cũng làm từ lụa là gấm vóc.
Bên cạnh ta có một người hầu gái, tên là A Tân.
A Tân mũm mĩm, là một cô nương nhanh nhẹn, nàng gọi ta là "Bảo nhi tiểu thư", đối xử với ta rất cung kính.
Nàng đem tất cả quần áo vá víu của ta cất đi, dùng đậu tắm thơm phức tắm cho ta, tắm xong lại bôi thêm một lớp cao thơm.
Cao thơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-chau-ky/3709853/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.