Dịch: Thủy Đông Lưu
Biên: Thùy Dương
Vũ Văn Càn Khôn vốn sắc mặt đầy vẻ đau đớn, lúc này đột nhiên tinh quang trong mắt lóe lên.
– Sư huynh! Có thể xuất thủ rồi!
Hi Di Tử lúc ấy đang lấy chân khí bức độc cho Mạc Thiếu Ai, lời Kiếm Tổ vừa dứt, kiếm trong tay phải ông chỉ về phía mặt đất nháy mắt vạch ra một đạo phù chú, hét lớn một tiếng:
– Can la đáp na, động cương thái huyền!
Một âm chú ngữ vừa hạ, tựa hồ toàn bộ thiên không đều bị kim quang chiếu rọi. Trên Trấn Thiên Nhai bạt ngàn sơn dã vậy mà trong nháy mắt phủ đầy phù chú kim sắc! Vạn đạo kim quang, từ phía dưới sườn núi phá đất chui lên.
Hắc vân vây quanh dốc núi lập tức bị quét sạch không còn một mống. Vô số Ma đạo dị phái không kịp tránh thoát, chạm phải kim quang chỉ kịp hét thảm một tiếng, nháy mắt đã hóa thành làn khói xanh. Những kẻ linh hoạt nhạy bén đã sớm phi thân mà trốn.
Thì ra phát động pháp trận vào lúc này, chính là vì muốn một lưới bắt hết!
Yêu Thi Minh Tuyền tức tối thét một tiếng, nâng tay xuất ra một đạo hồng quang bảo vệ thân thể, khiến kim quang đang phóng tới bắn ngược ra ngoài, rồi sau đó vội vàng lui về sau.
La Sát Nữ Chủ giương ma phiên trong tay lên, Cửu Tử Âm Ma tức khắc hóa thành chín làn khói đen, xoay tròn bảo vệ thân thể, ả ma công cái thế, bèn dùng nguyên lực truyền âm quát to một tiếng, thanh âm làm khuấy động cả dãy núi:
– Chớ nên hốt hoảng! Đây là Tỏa Thiên Sinh Diệt Ly Hợp Trận của Côn Luân phái! Mau thả pháp bảo chống đỡ!
Chúng ma đạo nghe xong, vội vàng thả pháp bảo của mình ra, nhất thời trên bầu trời dị bảo linh kiếm cùng bay, bảo quang và kim quang trộn lẫn, bao phủ toàn bộ Trấn Thiên Nhai, hào quang đua nhau khoe sắc.
Dưới màn huyết quang hộ thể của Hóa Huyết Tịch Tiên Đao, Huyết Sát Lão Tổ sắc mặt khẽ biến.
– Không ngoài dự đoán của bổn tọa, Trấn Thiên Nhai quả nhiên có mai phục cấm chế!
Chỉ thấy vạn đạo kim quang đã hội tụ về một chỗ, tạo thành một màn chắn thiên nhiên, biến Trấn Thiên Nhai thành nơi kín không kẽ hở.
Tỏa Thiên Sinh Diệt Ly Hợp Trận là một pháp trận che chở do Côn Luân tổ sư Thái Hư Đạo Quân lưu lại bảo vệ Côn Luân sơn. Kim quang pháp trận dùng linh mạch dưới núi Côn Luân hấp thu chí dương chi khí trong thiên địa năm này qua tháng khác mà luyện thành.
Sự khác biệt giữa Ma đạo dị phái và Huyền môn chính tông, đơn giản là một bên chí dương, một bên chí âm.
Ma đạo dị giáo chuyên tu Thuần Âm chi pháp, nếu tu hành chưa đủ, gặp phải Thuần Dương chính khí, tất sẽ bị luyện hóa chẳng còn gì.
Lúc ấy trong trận còn vô số kim quang tán xạ ra, pháp bảo Ma đạo đạo hạnh yếu kém phàm là chạm tới đều hóa bị thành khói xanh.
Chẳng kẻ nào nguyện ý vô cớ mất đi tính mệnh.
Cũng chẳng kẻ nào muốn vô cớ mất đi pháp bảo đã tôi luyện nhiều năm.
Cho nên thấy trận thế như vậy, những kẻ Ma đạo dị giáo tham dự tiễu trừ Côn Luân sơn trốn chạy hơn nửa.
Huyết Sát Lão Tổ ném Khô Lâu Phiến trong tay lên thiên không, cây quạt ấy hãy còn xoay tròn ở trên bầu trời rồi chốc lát liền biến to gấp chục lần, hóa thành một mảnh lục quang che phía trước người lão.
Lúc ấy, những kim quang phóng tới đều bị mảnh lục quang này ngăn lại. Lão lại khẽ vẫy tay phải, Hóa Huyết Tịch Tiên Đao đột nhiên hóa nhỏ, bị lão thu vào trong lòng bàn tay.
– Hoàng Mi đạo hữu, ngươi tránh đủ rồi chứ? Côn Luân pháp trận đã phát động, còn chưa hiện thân sao?
Một đám khói vàng bay tới, Hoàng Mi Lão Tổ ở bên trong đám khói hiện thân cười nói:
– Vừa nãy trận pháp kia bắt đầu, kim quang vọt ra tứ phía, bần đạo chỉ đành tạm tránh phong mang, bây giờ vừa hay, cứ làm theo lời Huyết Sát đạo hữu là được.
Lúc ấy La Sát Nữ Chủ cũng điều khiển Cửu Tử Âm Ma bay qua:
– Chỉ bằng lão tri chu (nhện) nhát gan sợ phiền ngươi mà đòi xứng cùng ta xưng là Ma đạo Tam tôn ư, hừ! Nghĩ tới cũng thấy mất mặt rồi.
Hoàng Mi Lão Tổ lại vuốt đôi mày vàng, cười ha ha:
– La Sát Nữ Chủ nói đùa rồi, xu cát tị hung vốn là bổn phận của người tu đạo, thấy hung mà chẳng tránh mới là lỗ mãng vô cùng.
Huyết Sát Lão Tổ chẳng thèm để ý tới hai người, lẩm bẩm một mình:
– Hơn ngàn năm nay, người bên ta chẳng ai dám mạo phạm Côn Luân sơn, trừ bởi hai tên tặc đạo rất lợi hại ra, còn bởi Hãm Tiên Trận dưới núi và Tỏa Thiên Trận này được Thái Hư Đạo Quân thiết lập từ thời Thái cổ, khó mà phá giải.
Hoàng Mi Lão Tổ cười nói:
– Không sai, nếu chẳng phải Huyết Sát Lão Tổ thần cơ diệu toán, biết được tên Vũ Văn thấp kém kia giết nhầm Thiên Hồ, khiến máu Thiên Hồ thành đồ tẩm bổ cho nguyên thần của tổ sư gia phía dưới Thần Thạch, còn Hi Di lão tặc lại bị Tam Phân Ma Nguyên Khí của tổ sư gia trấn thương, thì chúng ta sao có thể phá được Hãm Tiên Trận dưới núi, thuận lợi đi lên đây?
La Sát Nữ Chủ lại cười lạnh nói:
– Không thể nói vậy được, nếu chẳng phải Cửu Tử Thần Ma của bổn tọa thừa lúc lộn xộn nhiễm bẩn phù ấn của Hãm Tiên chủ trận, thì dù có là Hóa Huyết Đao cũng chưa chắc có thể phá được trận pháp ngoan độc bậc này.
Vô luận lúc nào, La Sát Nữ Chủ cũng tuyệt chẳng khiến mình rơi vào thế hạ phong, huống chi hôm nay quần ma đều ở đây, nếu không thể uy nhiếp thiên hạ trong chiến dịch khoáng thế này, thì chung quy La Sát giáo vẫn cứ xếp sau Thiên Sát cung.
Hoàng Mi Lão Tổ cười khà khà:
– Miệng lưỡi sắc sảo của Ngu Giáo chủ đúng là đệ nhất trong đám đồng đạo chúng ta, chẳng lẽ nói khoác là có thể phá được Tỏa Thiên Trận này chăng?
Kim quang trên đỉnh Trấn Thiên Nhai lúc này đã hoàn toàn thu hẹp, giống như kim chung thiết tráo (chuông vàng lồng sắt) phong tỏa toàn bộ đỉnh núi, lại thêm kim quang chói mắt, những ma chúng đạo hạnh hơi thấp thì đến cả tình hình trên nhai cũng chẳng thấy được.
Một đám yêu nhân lấy Minh Tuyền cầm đầu đang không ngừng dùng pháp bảo phi kiếm tấn công quang tráo (lồng ánh sáng) nhưng chẳng hề có chút hiệu quả, tiếng oán náo nổi lên tứ phía.
Ma chúng theo Ma đạo Tam tôn mà tới, trừ môn hạ đệ tử của Thiên Sát cung, La Sát giáo, Huyền Chu động ra, còn lại là người trong dị phái và tản nhân vô môn vô phái ở ẩn sơn dã được Diệt đạo thiếp của Huyết Sát Lão Tổ mời tới.
Gọi là Ma đạo, phần đa đều tư tâm thẳng tính, nếu có chút động tĩnh, tất sẽ đặt lợi lên đầu.
Trái lại đó chẳng phải là ước nguyện ban đầu của Tổ sư khai phái Ma đạo.
Nhưng, phàm là tu hành theo Ma đạo, tất sẽ bắt đầu bằng đường tắt.
Hạ thành giả* thì ngông cuồng giết tính mạng phàm nhân, thu lấy sinh hồn và huyết ô tu luyện pháp thuật cùng pháp bảo.
Trung thành giả* lại thiên về thải bổ chi thuật, dùng máu thịt thân thể bản thân, thải âm bổ dương, hút lấy Âm nguyên hoặc Dương nguyên, bổ sung cho tu hành của mình.
Chỉ có Đại thành giả*, những người thiên phú dị bẩm vô cùng hiếm thấy, có thể vượt khỏi giới hạn của những lối mòn đường tắt trong Ma đạo, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, đạt được chính quả giống như Huyền môn chính pháp, thậm chí có thể vũ hóa phi thăng trước.
(*Hạ thành giả, Trung thành giả, Đại thành giả chỉ mức độ tu thành đại đạo của người trong Ma đạo)
Nhưng từ thời Thái cổ Hồng hoang Ma đạo xuất thế, cùng Huyền môn chính tông song song truyền đạo khắp thế gian. Vạn năm qua, kẻ nhờ vào Ma đạo mà thành tiên chẳng qua chỉ có vài người mà thôi.
Từ khi Thái Hư Đạo Quân truyền Huyền môn chính pháp rộng khắp thiên hạ, phần lớn người tu đạo đều coi Ma đạo là nỗi ô danh. Cho dù có hạng người anh kiệt trong Ma đạo giữ lấy đức mình, không hề sát lục thải bổ thì cũng bị quy chụp cái mũ “Dị phái”.
Thế nào là dị phái?
Ngoài Huyền môn chính tông thì tất thảy đều là dị phái!
Nhưng từ xưa đến nay, tham công làm bừa, bỏ xa tìm gần, vốn là bản tính của con người.
Người tu hành vì muốn tiến triển nhanh chóng, không ít kẻ cũng lén học Ma đạo bí kíp, cuối cùng từ “Huyền” mà nhập “Ma”, rốt cuộc trở thành Ma đạo dị phái.
Con người nếu tham lam, hiển nhiên ắt muốn mọi việc thuận lợi, tư tâm càng nặng, tính nhẫn nại càng thấp, hết thảy mọi hành vi đều sẽ bị lòng tham dẫn dắt.
Đợt tiễu trừ Côn Luân sơn lần này, những người nhạy bén trong Ma đạo dị phái đều rõ dự tính ban đầu của Huyết Sát Lão Tổ khi hiệu lệnh quần ma là để những kẻ đạo hạnh thấp kém đi làm tốt thí, dùng chiến thuật biển người xông phá Hãm Tiên Trận dưới núi.
Tuy là Huyết Sát Lão Tổ có nói rõ trong Diệt đạo thiếp rằng Côn Luân phái đang gặp lúc suy yếu, Vũ Văn Càn Khôn giết nhầm Thiên Hồ, khiến cho Thần Thạch buông lỏng (cấm chế),Tông tổ của Ma đạo đã có thể xuất thế, mà Hi Di Tử thì trúng Tam Phân Ma Nguyên Khí của Ma tổ, thân mang nội thương, Côn Luân phái dường như đã lâm cảnh không người.
Nhưng 36 đệ tử của Côn Luân sơn và độc môn trận pháp, cùng với uy danh của Côn Luân Nhị thánh, hết thảy đều chẳng thể coi nhẹ.
Những kẻ dị phái nhanh nhạy, phần lớn đều lo giữ thân mình, chẳng chịu nhận lệnh mà tới. Chỉ có những hạng tham lam thèm muốn pháp bảo linh đan và nữ đệ tử tuyệt sắc của Côn Luân sơn trái lại cho rằng đây là dịp tốt hiếm gặp. Cho nên, e là người nên tới thì chẳng tới, mà kẻ không nên tới thì lại tới quá đông.
Đương nhiên trong đó cũng không hẳn không có Ma đạo cao thủ.
Kẻ có thù cũ với Côn Luân phái, hiển nhiên muốn tới.
Kẻ muốn vươn lên đứng đầu trước chúng ma, tạo dựng thanh danh, hiển nhiên muốn tới.
Kẻ tâm hoài quỷ thai, có mưu đồ khác, hiển nhiên cũng muốn tới.
Huống chi lần này còn có Ma đạo Tam tôn tiếp thêm can đảm, tuy là quần ma đã tử thương vô số, nhưng vẫn công phá pháp trận đã suy yếu dưới núi và Ngọc Hư Cung, chính tay giết chết hơn ba mươi đệ tử của Ngọc Hư Cung.
1300 năm nay, Côn Luân phái là lãnh tụ Huyền môn không ai dám mạo phạm, chưa từng bị Ma đạo xâm phạm như thế.
Cho nên lũ ma chúng dũng khí đại tăng, ùn ùn xông thẳng lên Trấn Thiên Nhai.
Vốn tưởng rằng Côn Luân nhị thánh giờ đây đã bất lực, chỉ cần đánh hạ Trấn Thiên Nhai là đạt được công tích ngàn năm cho Ma đạo, nhưng chẳng ngờ Tỏa Thiên Sinh Diệt Ly Hợp Trận này lại khó phá giải đến thế.
Chỉ trong phút chốc, đám người Ma đạo bị tàn sát cùng trốn chạy đến hơn nửa, những kẻ còn lại dựa vào pháp bảo cao minh mới thoát được kiếp binh giải, nhưng phần lớn là vết thương khắp người.
Kim quang ấy uy lực lớn vậy, chỉ bảo mệnh đã phải cố gắng hết sức, còn nói chi hiện tại muốn công phá vào?
Lại nhìn Ma đạo Tam tôn, bởi có Ma pháp cao cường nên lông tóc vô thương, thế là tiếng oán than lại nổi, lòng oán hận bùng lên.
La Sát Nữ Chủ thấy tình cảnh này, mừng thầm trong lòng, chúng nhân Ma đạo vốn chẳng đoàn kết, gặp chuyện tuyệt chẳng có lòng quên mình vì người. Lần này uy tín của Huyết Sát Lão Tổ giảm sút rất nhiều, đối với La Sát giáo chính là một cơ hội tốt để vùng lên.
Huyết Sát Lão Tổ lại chẳng lo được nhiều như thế.
Vì lần quyết chiến này, lão đã chuẩn bị mấy trăm năm, quyết không bởi bất kỳ nguyên nhân nào mà để thất bại trong gang tấc.
Uy lực của Tỏa Thiên Trận, lão chỉ xem qua trong Huyền môn kinh thư cướp về được cũng biết đôi chút, nhưng vô luận ra sao cũng chẳng ngờ, Hóa Huyết Tịch Tiên Đao mà lão hao phí gần trăm năm để ngưng luyện chẳng những không vấy bẩn được Hỗn Nguyên Kiếm của Hi Di Tử, mà càng không công phá được kim quang của Tỏa Thiên đại trận này.
Nghĩ tới đây, chân mày lão nhíu chặt,
Lẽ nào, người đó lại lừa lão ư?