Trong suy nghĩ của Lam Âm việc liên tiếp bị lịch kiếp cũng không có gì đáng sợ, nếm được ngọt bùi đắng cay của nhân gian mới biết được - quả nhiên gánh không nổi chúng sinh, người tốt thì ít cặn bã thì nhiều.
Lam Âm vỗ về dỗ cho tiểu Phụng nhi nín khóc mới hỏi:
- Vậy...Diện Cao Tích không lôi ta đi? Hắn có nhắn lại gì không?
- Có, hắn để lại một vật.
Vương Thanh Quân đưa cho Lam Âm một chiếc giày vải nho nhỏ, hình như là giày của hài tử, có điều chiếc giày này đã vô cùng cũ nát, vài miếng vải đủ màu chắp vá khó coi giống như tự tay làm. Chân mày của Lam Âm càng ngày càng nhíu chặt lại.
- Lâm Thanh đâu rồi?
- Lâm Thanh? Ý ngươi là hài tử đó a? Nó.....
- Nó đâu.....?
Hai người lập tức quay đầu nhìn huyết hồ, Lâm Thanh vẫn đang ở trên mỏm đá nhỏ giữa hồ, người nó cuộn thành một đoàn nhỏ im lìm. Vương Thanh Quân phẩy tay một cái tạo ra một tia tinh quang uống lượn quấn lấy Lâm Thanh giống như bàn tay nhẹ nhàng nâng tiểu hài tử lên, tự động chuyển nó đến cho Lam Âm.
Lam Âm một tay ôm Lâm Thanh đang ngủ say vào ngực, một tay đeo chiếc giày vừa rồi vào chân nhóc - vừa như in. Hắn hơi mở to mắt, khóe miệng run rẩy lầm bầm:
- Thì ra là vậy...thì ra là vậy..!
Vương Thanh Quân hỏi:
- Cái gì?
- Tiểu Phụng nhi, ngươi đã từng giao đấu với Hắc Sài Tử Yêu rồi đúng không?
- Ân, thời hồng hoang quỷ tộc xâm lấn nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-am-tinh-quan-rai-dao-hoa/1353892/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.