Chương trước
Chương sau
Với hành vi của ngươi, đáng lẽ phải xử tội lăng trì, nhưng lão tăng không muốn trái lời thề, nên buông tha cho ngươi lúc này. Sau này, Kim Đỉnh sư điệt sẽ là người gánh vác trọng trách, rạng rỡ phái Nga Mi.- Đó là việc của tiền bối, hậu bối đây không có quyền biết tới, Kim Đỉnh Thượng Nhân là người rất hẹp lượng, một ngày gần đây đại sư ấy sẽ đi đến chỗ diệt vong.Nói xong, Dư Vân ha hả cười rồi tung mình nhảy xa hơn mười trượng, ra khỏi chùa Vạn Thọ đi nhanh như điện chớp, thoáng cái đã mất dạng liền.Trong điện Côn Lư ở chùa Đại Thừa, bốn vị Trưởng lão của bon Tia Trúc, Khổ Tu đang ngồi trên Thảm Bồ Đoàn, trước lư hương, khói nghi ngút và đèn nến sáng choang.Lúc ấy đang là canh tư, bốn bề yên lặng như tờ. Đột nhiên dưới mái hiên của điện Côn Lư có một viên ngói rơi kêu “bộp” một tiếng thật lớn. Bốn vị Chưởng lão vừa ngước mắt lên nhìn, đã thấy có một vật gì phi tới. Khổ Tu đại sư vội đua tay ra bắt. Tới lúc nhìn kỹ, mới hay là tín phù của phái Nga Mi.Đại sư liền nói:- Anh em ta không thể nào để cho Dư Vân chạy thoát khỏi núi Nga Mi này, bằng không oai vọng của phái Nga Mi chúng ta sẽ bị mất hết.Bốn vị trưởng lão vẫn ngồi yên như vậy mà đã phi được ra khỏi điện rồi lại tung mình nhảy lên trên mái nhà.Một lát sau, tiếng chuông vang rền. Bốn bề sơn cốc đều có tiếng dội. Bóng người thấp thoáng ở khắp dãy núi Nga Mi. Thì ra các môn hạ của các phái đã được lệnh tróc nã Dư Vân. Nhưng chàng đã đi xa rồi… Ở ngoại ô phía Đông thành đô, trước chùa Võ Hầu, Vân Nhạc đang thủng thẳng đi bước một, hình như chảng đang nghỉ ngợi những chuyện dĩ vãng.Lúc ấy đã là mùa Thu, chàng nghe tiếng nhạn kêu, liền có ý trở về miền Nam, nhưng việc Ngọc Chung Đảo khiến chàng không sao rảnh tay.Vân Nhạc về tới Thành Đô đã được hai ngày. Chàng ở đó đợi Táng Môn Kiếm Khách quay trở lại. Từ khi chàng cùng bọn Thương Tỷ xuống núi Thanh Thành, rồi đi tới Nhị Vương miếu, kế nhờ Thương Tỷ cùng các người đi Ngọc Chung Đảo trước chàng thì lên tháp Vân Nhai trên Bắc Thiên Sơn. Trước khi đi, chàng có nhờ Linh Phượng, Gia Lăng bốc mộ cho mẹ chàng, đem chôn chung mộ cha chàng ở núi Bảo Hoa và có hẹn sẽ gặp nhau ở Miếu Võ Hầu. chàng tính thời gian, đáng lẽ Linh Phi phải về tới nơi đây rồi, nhưng chàng đợi chờ trong hai ngày liền, mà không thấy hình bóng của Táng Môn Kiếm Khách đâu cả, nên trong lòng lo âu và nghĩ thầm: “Chẳng lẽ Linh Phi đi đường, gặp phải kẻ thù, nên mới trễ như vậy chăng?” Đêm đã khuya, bốn bề yên lặng như tờ, bỗng có một bóng người đi nhanh như điện chớp, tới trước cửa miếu. người đó chính là Táng Môn Kiếm Khách Linh Phi. Vừa thấy Vân Nhạc, y đã chắp tay chào và nói:- Tại hạ đã làm xong công viêc của thiếu hiệp, lúc trở về, gặp bạn bị nguy nan, nên mới chậm như vậy, khiến thiếu hiệp phải đợi chờ, mong thiếu hiệp thứ lỗi.Vân Nhạc vừa cười vừa đáp:- Sao Linh huynh lại khách sáo như vậy? Tiểu đệ làm phiền Linh huynh như vậy, vẫn chưa có gì để báo đáp, trong lòng đang áy náy. Chắc Linh huynh chưa ăn uống gì, chi bằng chúng ta vào trong thành đánh chén một bữa cho thực no say. Sáng mai chúng ta cùng đi Thanh Thành, rủ Tốt đại hiệp cùng theo cho vui.Tư Mã Trọng Minh, chủ nhân của Thiên Mã Tiêu Cục đang hớn hở thiết đãi Vân Nhạc, Hiếu Lam và Linh Phi. Con trai của Trọng Minh là Tư Mã Trường Thọ với vợ, là Sở Minh Ỷ từ trong bước ra, mồm cám ơn Vân Nhạc không ngớt.Minh Ỷ đang ẵm một đôi trẻ sanh đôi. Vân Nhạc thấy vậy cả cười và nói:- Lão tiêu đầu có đôi cháu xinh đẹp như vậy, chắc hài lòng lắm? Trọng Minh cả cười đáp:- Nếu không nhờ có lão đệ thì hai đứa trẻ này ra đời sao được. Ngu huynh đang hận, vì không biết lấy gì để báo đáp.Hiểu Lam nghe Trọng Minh nói vậy, ngạc nhiên vô cùng liền lên tiếng hỏi. Trọng Minh liền kể lại đầu đuôi cho lão anh hùng họ Tốt rõ. Hiểu Lam vừa kinh ngạc vừa thán phục, nhìn Vân Nhạc giây lát và nói:- Thiếu hiệp lại còn biết chữa bịnh nữa sao? Tạ Vân Nhạc mỉm cười, khiêm tốn đáp:- Tại hạ chỉ biết chút đỉnh thôi, nhưng nếu không gặp vận may, thì cũng không sao mát tay chữa khỏi bịnh được.Hiểu Lam vừa tặc lưỡi khen vừa tiếp:- Thiếu hiệp quả là người kỳ tài bác học, nhưng phải có cái tính hay khiêm tốn thôi.Hiểu Lam vừa nói xong, mọi người liền cười “ồ” trong khách sảng không khí vui nhộn vô cùng.Lúc ấy bỗng có một tên gia tốt hấp tấp chạy vào kẽ tai Trọng Minh nói một hồi.Lão tiêu đầu cau mày lại, xua tay và nói:- Ta biết rồi.Tên gia tốt vội vái chào và thối lui. Lão tiêu đầu làm ra vẻ như không có chuyện gì, tiếp tục nâng chén mời mọi người cạn chén. Vân Nhạc thấy vậy, biết ngay có chuyện gì, liền lên tiếng hỏi nguyên nhân.Lão tiêu đầu vừa cười vừa đáp:- Lão đệ hãy vui vẻ ăn nhậu hết bữa đã, rồi lát nữa sẽ kể cho lão đệ biết. Vân Nhạc nhứt định đòi lão tiêu đầu cho hay trước. Bất đắc dĩ lão tiêu đầu thở dài một tiếng và nói:- Việc này do Lâu Kính Đức mà ra: Vân Nhạc trợn mắt, có vẻ tức giận và hỏi:- Chính là y đấy à? Trọng Minh mỉm cười đáp:- Lão đệ đừng nên tức giận, sự thật việc này cũng không thể hoàn toàn trách Kính Đức được, vì oai vọng của y ở Hà Lạc đã lừng lẫy ba mươi năm trời. Từ khi bị lão đệ đánh bại. y không còn hung hăng như trước nữa, nhưng trong lòng hậm hực hoài. Đồng thời y lại thấy các tiêu mục ở Hà Lạc không cung kính y như trước nữa, cho nên y đau lòng vô cùng. Sau đó lão huynh phong thanh Kính Đức đã xúi dục Lăng Tiêu Tử, người chưởng giáo của phái Hoa Sơn, với Tuyết Sơn Nhân Ma tới Hùng Nhĩ Sơn, giúp y gầy lại thanh thế cũ. Ngờ đâu tin đó đã lọt vào tai các Tổng tiêu đầu của các đại tiêu cúc. Họ đều hoảng sợ, đã tụ họp tìm cách đối phó. Lão huynh có tới dự bữa hôm ấy, nhưng theo lão thì thận trọng vẫn hơn.Vân Nhạc nghe nói Lăng Tiêu Tử và Tuyết Sơn Nhân Ma lại xuất hiện trên chốn giang hồ tức giận vô cùng bèn hỏi:- Chẳng hay lời đồn đãi ấy có đúng không? Trọng Minh gật đầu đáp:- Tin đó không sai đâu. Vừa rồi tên gia tốt vào báo cho ngu huynh rõ là Lăng Tiêu Tử và Tuyết Sơn Nhân Ma đã tới Hùng Nhĩ Sơn được ba ngày rồi. Tối hôm qua, hai tên đó thấy người của Vạn Thắng tiêu cục tải hàng qua núi liền cùng Kính Đức xuống núi cướp hết tiêu hàng.Vân Nhạc cười nhạt và nói tiếp:- Nếu vậy thì dễ xử lắm Chàng liền kề tai nói với lão tiêu đầu một hồi, chỉ thấy Trọng Minh hớn hở cười và đáp lại:- Lão phải phiền tới thiếu hiệp một phen nữa. Để lão đi báo cho các đại tiêu cục hay. Quí vị hãy thư thả dùng cơm nước, lão đi một lát sẽ trở về ngay.Nói xong, lão tiêu đầu bỏ đi.Linh Phi liền kề tai Vân Nhạc khẽ hỏi:- Thiếu hiệp không sợ lỡ việc Ngọc Chung Đảo sao? Vân Nhạc khẽ đáp:- Tại hạ cũng nghĩ kỹ lắm rồi. Mấy người ấy là kẻ thù của tại hạ nên tại hạ muốn nhân cơ hội này kết liễu chúng cho xong. Còn việc Ngọc Chung Đảo đã có Thương Tỷ và Tiểu Thiên thì chúng ta có đên chậm vài ngày cũng không sao.Linh Phi không dám khuyên nữa. Vân Nhạc bỗng đứng dậy bước ra ngoài cửa sảng đi ngay. Lư Khôn cũng đứng dậy theo liền. Hai người một trước một sau, ra tới cổng ngoài. Lư Khôn vội dắt một con ngựa đến cạnh Vân Nhạc và nói:- Thiếu hiệp, con ngựa quí Hãn Huyết ( mồ h ôi đỏ như máu) ngày có thể đi ngàn dặm. mong thiếu hiệp cỡi nó, suốt dọc đường được thuận gió thêm.Vân Nhạc cám ơn, rồi tung mình nhảy lên lưng ngựa, phóng thẳng ra ngoài cửa thành, đi nhanh như gió, chỉ trong thoáng cái đã mất dạng.Đang lúc đêm tối, núi Hùng Nhĩ Sơn, bỗng có một luồng ánh sáng đỏ bốc lên, thoáng cái, ngọn lửa đó đã lan khắp mọi nơi. Dưới ánh sáng lửa, các nhà cửa trong núi đều hiện ra rất rõ. Tiếng người kêu la lẫn tiêng ngựa hí ồn ào và hỗn loạn vô cùng.Thì ra kho thóc của Lâu Kính Đức bị người đốt cháy, tuy có rất nhiều tay cứu chữa, nhưng vì gió lớn quá, ngọn lửa càng cháy càng bốc cao, khiến kho lương thực ấy bị lửa bao trùm, không sao cứu chữa được nữa.Còn Kính Đức thì chạy như bay, vừa nổi giận vừa ra lệnh cho các bộ hạ cứu hỏa, một mặt y quát bảo thủ hạ:- Chắc là người của Vạn Thắng tiêu cục phóng hỏa, các ngươi mau đi xét xem món tiêu hàng của chúng có còn ở đó không? Hai tên đạo phỉ tuân lệnh đi ngay, Kính Đức đưa hai mắt lóng lánh, ngắm kho lương đang cháy, trong lòng bối rối vô cùng. Một lúc sau, một tên đạo phỉ chạy vào thưa rằng.- Bẩm đương gia, món tiêu hàng đó vẫn còn nguyên trong kho trong lúc lửa cháy, phó đương gia đã ra lịnh tróc nã kẻ phóng hỏa, nhưng theo các chòi canh ngầm và họ báo cáo, không hề thấy có người nào khả nghi cả.Kính Đức nghe nói ngẩn người, tiếp theo một tên khác chạy vào thưa:- Bẩm đương gia, cháu của đương gia bị kẻ phóng hỏa bắt cóc đi rồi. tên đó có để lại một bức thư hẹn tối nay, đương gia phải đi cùng hai lão tiền bối Lăng Tiêu Tử và Tuyết Sơn tới ngay Vũ Vương đài để đón lịnh tôn về. nếu ba vị không rời kịp, tánh mạng của lịnh tôn sẽ không được bảo toàn.Kính Đức nghe như sét đánh ngang tai, vì y coi đứa cháu độc nhứt và cưng nhứt của y, năm nay mới lên ba, thông minh và khôn ngoan vô cùng, như tánh mạng thứ hai của y vây. Mặt y thất sắc, tay run bây bẩy, y vội chạy thẳng về phía trước… Mặt trăng sắp lặn, trước Vũ Vương đài có ba ông già mặt lầm lì, trông rất rùng rợn. đó chính là Vân Nhạc, Hiểu Lam và Linh Phi, cả ba cùng đeo mặt nạ da người, nên mới không nhận ra. Lúc ấy đã vào canh hai, Hiểu Lam liền lên tiếng hỏi:- Tại sao giờ này Lâu Kính Đức vẫn chưa tới nhỉ? Tạ Vân Nhạc đáp:- Tại hạ đoán, thế nào y cũng tới, nhứt là Tuyết Sơn Nhân Ma và Lăng Tiêu Tử đều là nhưng tay ngông cuồng. Sáng hôm nay, chúng bị tại hạ đùa bỡn như vậy, khi nào chúng chịu được, nên thế nào chúng cũng tới.Nói tới đó, chàng chỉ tay về phía trước, cười nhạt và tiếp:- Chúng chẳng tới là gì kia? Hiểu Lam, Linh Phi ngước mắt lên nhìn. Quả nhiên từ đằng xa có mười mấy cái bóng người đang cấp tốc phi tới.Một lát sau, những người đó đã tới Vũ Vương đài, ba người đi đầu đã thấy bọn Vân Nhạc.Kính Đức tỏ vẻ lo âu, ho khan một tiếng rồi lên tiếng hỏi:- Ba vị đứng trên đài kia, có phải là người giáng lâm tệ trại sáng hôm nay, phóng hỏa và để lại lá thư đó không? Cả ba ha hả cười và cùng phi xuống dưới đài nhanh như điện chớp.Nhưng ba người ngừng lại một chổ, cách xa chỗ bọn Lâu Kính Đức hơn trượng.Tuyết Sơn NHân Ma và Lăng Tiêu Tử nhìn bọn Vân Nhạc một hồi, nhưng cả hai ngạc nhiên vô cùng, vì không hề gặp qua ba người này bao giờ.Vân Nhạc trầm giọng đáp:- Phải, chính lão phu. Lâu Kính Đức, lão phu thử hỏi ngươi hẹn các đại tiêu cục ở Trung Châu lên trên sào huyệt của ngươi làm gì? Lúc này Kính Đức chỉ sợ cháu cưng của mình bị đối phương giết, nên mặt đỏ bùng, không dám trả lời. Còn Tuyết Sơn và Nhân Ma cười nhạt một tiếng và nói:- Những quân ngông cuồng kia, trước mặt ta mà còn tự xưng là lão phu… Y mới nói tới đó, đã nghe một tiếng “bộp” rất dòn. Thì ra Vân Nhạc đã lẹ tay, tát Tuyết Sơn Nhân Ma một cái. Cái tát đó mạnh vô cùng, khiến Nhân Ma đau khôn tả, mắt đổ đom đóm. Y tức giận vô cùng, liền giơ chưởng lên đánh lại, nhưng đã bị Vân Nhạc lẹ tay nắm chặt lấy cổ tay rồi.Chàng cười nhạt và nói:- Lão phu định kiếm Lâu Kính Đức, chớ không phải mi, hà tất mi phải nóng lòng sốt ruột như thế? Lão phu biết mi tự phụ có môn Trấn Sơn Khí Công, cho là thiên hạ vô địch, để lát nữa lão phu sẽ cho mi biết tay, chớ bây giờ lão phu chưa có thì giờ nói chuyện với mi.Nói xong, chàng đẩy mạnh một cái, Tuyết Sơn Nhân Ma đã loạng choạng lùi về sau mấy bước.Lăng Tiêu Tử thấy vậy, kinh hãi vô cùng. Mười mấy tên phỉ đảng trông thấy Vân Nhạc vừa ra tay đã chế ngự được Tuyết Sơn Nhân Ma ngay, tên nào tên nấy đều kinh hãi vô cùng và đưa mắt nhìn nhau.Tuyết Sơn Nhân Ma hổ thẹn vô cùng, liền lớn tiếng cười một cách ngông cuồng và đáp:- Được, được, đêm nay ta đã gặp đối thủ rổi. nhân lúc người ta không đề phòng, ngươi ra tay tấn công như vậy là vô sỉ. rồi ta sẽ cho ngươi kiến thức Trấn Sơn Khí Công lợi hại của ta.Nói xong, y rống lên một tiếng, như tiếng sấm vang động. Vân Nhạc quát hỏi:- Lâu Kính Đức, chẳng lẽ ngươi không muốn cháu ngươi được sống hay sao?Kính Đức rùng mình kinh hãi vội la lớn:- Tuyết Sơn lão tiền bối, khoan ra tay đã.Nhân Ma vội thâu Khí công lai, gượng cười và nói:- Cái lối bắt cóc người để áp chế đối phương như vậy, không xứng là cao thù trong võ lâm chút nào.Vân Nhạc ha hả cười đáp:- Cao thủ trong võ lâm ư? Vậy ngươi có biết lão phu là ai không? Tuyết Sơn Nhân Ma không biết trả lời ra sao, hai mắt lộ vẻ oán độc. Tiếp theo đó, Vân Nhạc cười nhạt và hỏi tiếp:- Ngươi không biết lão phu là ai, nhưng lão phu biết các ngươi. Nói không phải lão phu khinh các ngươi, dù bây giờ ngươi với Lăng Tiêu Tử hợp sức cũng không đấu lại lão phu đâu.Lăng Tiêu Tử cả cười một hồi rồi đáp:- Nói hách quá! Lão cũng muốn được kiến thức võ công của ngươi.Vân Nhạc lại cười nhạt và tiếp:- Cứ chờ một lát, ta không để cho các ngươi rảnh tay đâu.Đoạn, chàng quay lại nhìn Kính Đức và tiếp:- Kinh Đức, mi phải đem ngay món tiêu hàng của Vạn Thắng tiêu cục trả lại, rồi ngươi đến tận cửa các đại tiêu cục tạ tội và giải tán sào huyệt của ngươi, thì ta sẽ trả cháu ngươi trở về với ngươi.Kính Đức là một tay gian hùng trong Hắc Đạo đã oai trấn núi sông, khi nào y lại nhận những điều kiện khuất phục như thế, nên tức giận vô cùng, cười gằn mấy tiếng và đáp:- Lưu mỗ đây cũng đường đường một tay hảo hán khi nào chịu nhục mà tuân theo Nói xong y phất tay áo một cái, có một luồng gió rất mạnh phủ tới mặt Vân Nhạc, đồng thời y giơ tay trái ra, nhằm yếu huyệt của đối phương điểm tới.Vân Nhạc vẫn đứng yên, còn Tốt Hiểu Lam, tiến lên đánh luôn. Hai chưởng lực vừa va chạm, Kinh Đức đã cảm thấy bị một sức mạnh làm cho mình mẩy rung chuyển, khí huyết đảo lộn, lùi lại phía sau hai bược. không ngờ Linh Phi đã rút kiếm ra khỏi vỏ, lẹ tay tiến lên điểm vào yếu huyệt ở cổ họng của Kính Đức liền. Tiếp theo đó, Linh Phi trầm giọng hỏi:- Có phải ngươi nói đánh chết chứ không chịu phục phải không? Bây giờ ta sẽ cắt đứt mười ba cái gân chánh của ngươi, dầu ngươi muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không yên.Bọn phỉ đồ đi theo Kính Đức, thấy vậy đều biến sắc. chúng định ra tay cứu viện, nhưng lại sợ Kính Đức bị Linh Phi giết, nên chỉ rút khí giới ra mà không dám tiến lên tấn công.Tuyết Sơn Nhân Ma và Lăng Tiêu Tử thấy Hiểu Lam và Linh Phi ra tay nhanh như vậy, đều nhìn nhau kinh hãi. Vân Nhạc vẫn trợn trừng hai mắt canh chừng. Hai tên ma đầu đó, biết không thể nào ra tay cứu Kính Đức được.Lăng Tiêu Tử cười nhạt một tiếng rồi nói:- Hai người đấu với một, dẫu thắng cũng không phải là anh hùng Vân Nhạc sầm nét mặt lại, làm như không nghe lời nói của Lăng Tiêu Tử. Lúc ấy Kinh Đức đã bị mũi kiếm điểm vào yếu huyệt trên cổ, không dám nói nữa lời, đồng thời y lại nghe Linh Phi nói định cắt đứt mười ba sợi gân chánh của y, y biết thủ pháp đó thảm khốc vô cùng, và khiến y sẽ chết một cách từ từ, đau khổ khôn tả nên y hãi sợ vô cùng.Linh Phi nhìn bọn phỉ đồ quát lớn:- Nếu các ngươi muốn chủ nhân các ngươi được sống sót thì mau về ngay sơn trại lấy món tiêu hàng ra trả lại cho Vạn Thắng tiêu cục ngay.Một tên phi đồ trong bọn gượng cười và đáp:- Thủ đoạn của ngài độc ác thật.Nói xong y liền quay lại bảo các đồng đảng trở về sơn trại. Còn ba tên ở lại đứng phía sau Lăng Tiêu Tử, Linh Phi đã đoán ra ba tên đó là môn hạ của phái Hoa sơn.Linh phi nhanh tay điểm luôn vào Thần Phong Huyệt của Kính Đức, tên đại chủ đó ngã lăn ra đất tức thì. Lúc ấy Vân Nhạc cười nhạt rồi lên tiếng nói:- Bây giờ đến lượt hai vị này nói chuyện, vậy hai vị muốn gì, cứ nói đi.Ba tên đứng phía sau Lăng Tiêu Tử, liền múa kiếm nhảy ra, một tên trong bọn liền lên tiếng trả lời Vân Nhạc:- Có việc gì, đã có đệ tử thay thế sư phụ, chẳng hay lão tiền bối quí danh là chi? Vân Nhạc lạnh lùng đáp:- Người sơn dã không có tên họ, các ngươi cứ việc ra tay đánh đi.Ba tên nọ không nói gì nữa, múa kiếm xông lại tấn công ba nơi yếu hiểm của Vân Nhạc. kiếm pháp của chúng huyền ảo vô cùng, nhưng Lăng Tiêu Tử biết ba đồ đệ của mình không phải là đối thủ của Vân Nhạc, muốn ngăn cản, nhưng không kịp, đành cau mày và lắc đầu. y ngẩng mặt lên nhìn thấy thân hình của Vân Nhạc lại còn kỳ ảo hơn.Chàng vừa tránh khỏi ba thế kiếm của ba tên nọ, đã giơ song chưởng ra tấn công vào lưng của hai tên nọ liền. Hai người nọ chưa kịp lên tiếng, đã bị chàng đánh trúng, ngã lăn ra đất, còn một người nữa, quay trở lại múa kiếm đâm vào ngực chàng ngay.Vân Nhạc cười nhạt một tiếng, giơ năm ngón tay ra chụp luôn lưỡi kiếm của đối phương và kéo mạnh một cái. Người nọ đâm bổ về phía trước, Vân Nhạc đã lẹ làng giơ tả chưởng ra ấn luôn vào ngực đối thủ.Thế là cả ba tên môn hạ của Lăng Tiêu Tử cũng bị đứt tâm mạch mà chết. Trận đấu kết liễu quá nhanh chóng, Lăng Tiêu Tử muốn ra tay, nhưng không kịp. Y thấy ba tên môn đồ chết một cách thảm thương như vậy tức giận đến dựng cả râu tóc lên và nói:- Ba đồ đệ của ta có thù oán gì với ngươi đâu? Đáng lẽ ngươi chỉ đánh bại chúng thôi, hà tất phải hạ độc thủ như vậy? Vân Nhạc không thèm trả lời Lăng Tiêu Tử, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Tuyết Sơn Nhân Ma, cười nhạt một tiếng và nói:- Ta biết ngươi đã vận hết Trấn Sơn Khí Công, sao không giở Khí công đó ra tấn công ta đi? Tuyết Sơn Nhân Ma thấy Vân Nhạc, chỉ một hiệp mà đã giết ba tên đồ đệ của Lăng Tiêu Tử, lại nghĩ đến câu chuyện vừa xảy ra, liền đoán đối phương là một nhân vật rất lợi hại. vì vậy mới ngấm ngầm vận Trấn Sơn Khí Công lên, để thừa cơ đánh lén.Không ngờ Vân Nhạc thấy rõ và hỏi như vậy, y liền quát lớn một tiếng:- Có mau nộp mạng cho ta không? Nói xong, y múa song chưởng đẩy tới, một sức mạnh như vũ bão dồn dập bao trùm người Vân Nhạc. Nhưng Vân Nhạc đã tung mình nhảy lên không, dở một thế võ trông Thiên Long Bát Thức, băm bổ xuống và dùng Di Lac Thần Công dồn vào hai bàn tay đè mạnh.Vì đối phương là kẻ đánh lén cha minh, nên chàng giở hết mười hai thành công lực ra tấn công.Tuyết Sơn Nhân Ma vừa đẩy Trấn Sơn Khí Công, bỗng thấy hình bóng của đối phương biến mất, y ngẩn người, chưa kịp nghĩ ngợi đã thấy có một sức mạnh trên đầu đè xuông và lấn áp cả Trấn Sơn Khí công của y. Y kinh hãi vô cùng, vội giở song chưởng lên chóng đỡ. Nhưng, sức bên trên đè xuống quá nặng, khiến hai cánh tay của y mềm nhũn, không sao chống đỡ lại được. Đồng thời, hai mắt tối tăm, mồm mũi đều nghẹt y kêu “hự” một tiếng rồi ngã lăn ra đất, cửu khiếu rỉ máu đen ra bên ngoài.Lăng Tiêu Tử giảo hoạt vô cùng, thấy vậy quay mình định chạy. nhưng, đột nhiên trên không có tiếng cười ha hả, và tiếng nói:- Ngươi còn muốn chạy đi đâu nữa? Lăng Tiêu Tử liền cảm thấy sau lưng như bị năm cái móc gang cắm sâu vào thịt, đau đớn đến nỗi răng run cầm cập. tiếp theo đó, y nghe Vân Nhạc cười nhạt và nói:- Ta để cho mi chết một cách tâm phục, khẩu phục. Mi có biết tại sao ta đối xử với mi một cách độc ác như thế nảy không? Ai bảo năm xưa ngươi can dự vào vụ vây đánh Truy Hồn Phán Tạ đại hiệp làm gì? Lăng Tiêu Tử nghe Vân Nhạc nói, rùng mình kinh hãi, vội đáp:- Ngài hay khoan tay đã, bần đạo còn có lời… Nhưng, Linh Phi đã nhảy tới đâm luôn một kiếm vào lưng y, máu tươi vọt ra, kết liễu đời Lăng Tiêu Tử.Vân Nhạc ngạc nhiên vô cùng, ngẩn người ra nhìn, Linh Phi vửa cười vừa nói:- Lăng Tiêu Tử giảo hoạt và khéo nói lắm, chỉ sợ thiếu hiệp bị lời bịa đặt của y mà không nỡ ra tay, nên Linh mỗ mới phải diệt y cấp tốc.Hiểu Lam vác xác của Kính Đức lên vai vừa đi vừa nói:- Chúng ta đi thôi.Bỗng nghe phía sau có tiếng chân rộn rịp chạy tới, ba người quay đầu lại nhìn, mới hay Tuyết Sơn Nhân Ma đã loạng choạng bước đi và biến mất trong gió bụi.Vân Nhạc định đuổi theo, Hiểu Lam vội nắm lấy tay chàng và khuyên:- Y đã đi xa rồi, có đuổi theo cũng vô ích, để sau này sẽ đối phó. Vân Nhạc đứng ngẩn người, nghĩ ngợi giây lát rồi đáp:- Nay ta để cho Tuyết Sơn Nhân Ma đào tẩu, các đại tiêu cục ở Hả Lạc sẽ bị hậu họa rất lớn, nên tại hạ áy náy vô cùng vì mình làm không được chu tất để người khác bị lụy… Hiểu Lam nghe Vân Nhạc nói rất phải, nên cung nóng lòng sốt ruột xoa tay một hồi rồi hỏi:- Như vậy biết làm sao bây giờ? Vân Nhạc thở dài một tiếng rồi đáp:- Tại hạ cứ tưởng Tuyết Sơn Nhân Ma đã chết, không ngờ y giả bộ rất khéo, nên tại hạ không đánh tiếp một chưởng nữa, mới thất thố như vậy. Tuy vậy, nội phủ của y cũng bị thương khá nặng rồi, ít nhất y cũng phải chữa hai ba năm mới khỏi. Trong thời gian đó, y không dám hạ sơn quấy nhiễu đâu. Vừa rồi, tuy tại hạ thắng y nhưng bị Trấn Sơn của y làm cho ngực mình hơi đau, có lẽ bị Chân Khí chạy vào can kinh cũng nên.Linh Phi nghe nói cả kinh, vội hỏi:- Nghe thiếu hiệp nói, Linh mỗ mới nhớ ra Trấn Sơn Khí Công đó rất độc, người nào bị Chân Khí đó xâm nhập thân thể, máu trong người sẽ bị khô héo dần mà chết.Vân Nhạc ngẩn người,, hỏi:- Vậy có thuốc để chữa không? Linh Phi ngẫm nghĩ giây lát mới trả lời:- Linh mỗ chưa nghe nói thuốc nào chữa được thứ độc đó. Vân Nhạc cả cười một hồi nói tiếp:- Số mạng của tại hạ là do trời định, có khi nào chân khí âm độc của y lại giết được tại hạ.Hiểu Lam nghiêm nét mặt, xen lời:- Tuy vậy thiếu hiệp cũng không nên coi thường. Linh Phi đáp:- Linh mỗ chỉ nghe phong thanh thế thôi, chưa chắc đã đúng. Không hiểu vừa rồi, lúc đối chưởng với thiếu hiệp. Tuyết Sơn Nhân ma có giở chân khí tuyệt độc đó ra không? Sở dĩ Linh mỗ nói vậy là mong thiếu hiệp nên đề phòng đấy thôi.Vân Nhạc mỉm cười nói:- Thật tại hạ không tin chân khí của y lợi hại như vậy. Thôi, Linh lão sư cùng tại hạ quét dọn mấy cái xác này đã, rồi trở về tiêu cục ngay.Linh Phi thấy Vân Nhạc coi thường, đành chỉ thở dài ngầm một tiếng thôi, rồi cùng Vân Nhạc và Tốt Hiểu Lam, chia nhau vác bốn cái xác đi khỏi nơi đó.Lúc bấy giờ đã là giữa ngọ, trong thành Biện Lương gió thổi cát bụi bay tung, người đi đường không sao mở mắt ra được.Trước cửa Vạn Thắng tiêu cục, bỗng có sáu người cỡi sáu con ngựa ở xa phi tới. Người nào người náy đều là những tay giang hồ hảo thủ, nhung vẻ mặt lo buồn. Một người trong bọn nhìn vào Tiêu cục rồi nói với người bên cạnh:- Các vị chớ có nóng nảy, chúng ta nên lễ phép một tí thì hơn.Trong tiêu cục bỗng có một người tuổi trạc tam tuần, trông rất oai phong, bước ra ngắm nhìn sáu người nọ, chắp tay chào và lớn tiếng hỏi:- Quí vị ở đâu tới? Chẳng hay giáng lâm tệ cục có việc chi? Sáu người nọ ngẩn người ra nhìn nhau, rồi một người râu vàng trong bọn, cũng chắp tay chào trả lễ và đáp:- Các hạ làm ơn vào thưa với Lương Tổng tiêu đầu hay là Hùng Nhĩ Sơn đem trả nguyên số tiêu ngân, còn tiêu hàng thì sắp tới rồi.Chàng trung niên kia nghe nói kinh ngạc vô cùng, ngẩn người ra giây lát rồi mới mừng rỡ trả lời:- Mời quí vị hãy đợi chờ giây lát, tại hạ vào thông tin để Tổng tiêu đâu ra nghênh tiếp.Nói xong người đó lẹ chân chạy vào trong. Chàng râu vàng đưa mắt nhìn các đồng đảng nói tiếp:- Có lẽ tiêu cục của họ chưa biết thật tình ra sao đâu. Như vậy ba ông già không phải là người của tiêu cục đến giúp.Như vậy, Đương gia của chúng ta và hai lão tiền bối Lăng Tiêu, Tuyết Sơn hiện giờ ở đâu? Năm người nọ đều ngơ ngác nhìn nhau rồi một người trong bọn liền đáp:- Trước khi tới đây, chúng tôi đã đi qua đài Vũ Vương xem xét, thì thấy gió thổi cát bay mù mịt che lấp hết những vết tích đêm hôm qua. Nhưng, tối hôm qua Đương gia của chúng ta bị ba lão già đó đánh lén và bắt giữ, chúng ta không núp ở trong xó tối đợi chờ thật là thất sách.Người râu vàng đang gượng cười, chưa kịp nói đã thấy một vật trắng ở đằng xa bắn tới, vội giơ tay ra bắt, mới hay đó là môt nắm giấy, liền giở ra xem. Y vừa xem vừa biến sắc. cả năm người kia cũng kinh ngạc, xúm lại gần xem. Nhưng, chàng râu vàng đã cất tờ giấy vào trong túi, đồng thời từ trong tiêu cục có tiếng cười rất lớn và tiếng nói vọng ra:- Quí khách giá lâm, lão ra nghinh tiếp chậm trễ, mong quí vị thứ lỗi.Tiếng nói vừa dứt, đã thấy một ông già mặt trắng, hớn hở chạy ra nghinh đón. Chàng râu vàng vội tiến lên một bước và nói:- Tại hạ là La Anh, thừa lệnh Đương gia, đem trả lại tiêu ngân và tiêu hàng cho quí tiêu cục. Mấy anh em tai hạ cưỡi ngựa tới trước, còn xe hàng sẽ đến sau. Vừa rồi anh em tại hạ lại nhận được cấp lệnh của Đương gia triệu hồi ngay, nên không có thì giờ ở lại lâu được. cho nên thông tri cùng Tổng tiêu đầu hay trước và cũng xin cáo từ ngay bây giờ. Nếu lát nữa tiêu xa tới nơi, Tổng tiêu đầu điểm lại xem, nếu thiếu sót món nào, xin cho tệ sơn biết ngay và chúng tôi sẽ theo thời giá mà bồi thường.Ông già mặt trắng ân cần nói:- Sáu vị ở xa tới đây, xin mời vào tệ cục xơi chén rượu rồi sẽ đi cũng không muộn.La Anh đáp:- Quả thât anh em chúng tôi được lệnh phải về sơn trại ngay, xin khất lại khi khác chúng tôi sẽ tới quí cục quây nhiễu một phen.Nói đoạn, y chắp tay vái chào, rồi cùng năm người kia phi thân lên mình ngựa đi liền. sáu người đó chạy về phía chủa Thiết Tháp, không bao lâu đã tới nơi.Dưới Thiết Tháp cao chọc trời, trong đỉnh bát giác đang có bốn người ngồi đợi, đó lả Vân Nhạc, Hiểu Lam, Linh Phi vả Kính Đức, mà Kính Đức đang ẵm một đứa bé lên ba trong lòng. Đứa bé ấy trong rất kháu khỉnh, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn bốn người và tỏ vẻ hiếu kỳ vô cùng. Kính Đức giơ tay lên vuốt má thằng nhỏ, tỏ vẻ rất thương mến.Vân Nhạc từ từ đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng, tủm tỉm cười và nói:- Họ đã tới nơi kia. Lâu Đương gia dẫn họ trở về núi, nhưng xin Đương gia nên nhớ lời khuyên bảo của chúng tôi, đừng có hành động như trước và cũng đừng nên kết giao với những ma đầu nữa. anh em lão ẩn dật trong núi Phục Ngưu, cách chỗ Lâu đương gia không xa đâu. Khi nào nhàn rỗi, anh em tại hạ thế nào cũng sang thăm đương gia.Kính Đức đứng dậy, trở về thành kính đáp:- Lâu mỗ trót đi lạc đường, thân làm đạo tặc, mà không tự biết tu tâm tích đức, càng ngày càng đắm đuối vào chốn tội lỗi. Nay được quí vị đã tha chết còn bảo cho như vậy, tại hạ thế nào cũng ghi sâu trong đáy lòng. Chẳng hay ba vị lão tiền bối có thể cho tại hạ được biết quí tanh, để tại hạ sống thờ, chết giỗ chăng? Vân Nhạc mỉm cưởi đáp:- Chúng tôi sinh sống trong sơn lâm đã lâu, quên cả tên họ. Mong Lâu đương gia thượng lộ bình yên, thứ cho chúng tôi không tiễn chân nữa.Lâu Kính Đức vẫn ẵm thằng nhỏ vái chào và nói tiếp:- Lâu mỗ xin cáo biệt từ đây.Nói xong, y liền đi ra khỏi đỉnh, nhưng hình như y quên một việc gì, nên quay trở lại.Vân Nhạc vội hỏi:- Chẳng hay Lâu đương gia còn việc gì muốn nói. Lâu Kính Đức ngẫm nghĩ giây lát mới đáp:- Có một việc gì này, chắc ba vị vẫn chưa rõ thật tình bảo trọng. Lần này, Tuyết Sơn Nhân Ma với Lăng Tiêu Tử tới đây không phải là do tại hạ mời họ tới để tăng oai thanh. Số là đầu năm nay, quần ma trong hắc đạo bị giết ở lầu Hoàng Hạc và trong đầm Vân Mộng quá nhiều, tất cả võ lâm đều chấn động, bọn tà ma mới phải ẩn núp mà không dám ló mặt tác quái như trước nữa, nhưng chúng rất căm hờn người chủ mưu hai vụ tàn sát ấy… Vân Nhạc làm ra vẻ không quan tâm, hỏi tiếp: vậy?- Việc này lão cũng được nghe nói, nhưng không biết người chủ trì là ai Kính Đức đáp:- Theo kết luận ước đoán của Tuyết Sơn Nhân Ma với Lăng Tiêu Tử, thì người đó nhất định là Quái Thủ Thư Sinh Dư Vân chứ không còn ai vào đây nữa. Theo lời đồn đại của võ lâm, Dư Vân là người có võ học cái thế, hành sự kỳ lạ khôn lường, tung tích lại thần bí hết sức cho nên. Tuyết Sơn Nhân Ma với Lăng Tiêu Tử đều xác nhận Dư Vân, vì thế cả hai ẩn phục hơn nữa năm trời, không dám hiện ra ngoài. Lần này họ tới Hùng Nhĩ Sơn là có mưu kế thâm độc… Hiểu Lam và Linh Phi lắng tai nghe, không nói nữa lời, Vân Nhạc cười nhạt và tiếp lời:- Lâu đương gia vừa cho nghe chuyện đó, thật thú vị quá. Chẳng hay Tuyết Sơn Nhân Ma và Lăng Tiêu Tử có mưu kế gì thế? Lâu đương gia có được rõ không? Lâu đương gia hãy ngồi xuống kể cho anh em lão hay đi.Kính Đức liền bước vào trong đình, vái chào một cái rồi mới ngồi xuống, và nói:- Bọn quần tà của Tuyết Sơn Nhân Ma e ngại nhứt là Dư Vân, cho nên chúng nghĩ ra một kế, gọi là tằm ăn dâu.- Cái gì là kế tằm ăn dâu?- Chúng thầm lén cho người đi dò xét xem, những người nào đã dự vào vụ Hoàng Hạc Lâu và Đầm Vân Mộng, rồi chúng mới lập hầm hố dụ những người đó, sa vào đó. Khi nào quét sạch hết những người đó rồi, chì còn một mình Dư Vân thôi, chúng mới họp hết quần tà lại để vây đánh. Như vậy Dư Vân dù có giỏi đến đâu cũng không thoát khỏi được độc thủ của chúng, nhưng đó chỉ là dự tính thôi, chứ sự thật chúng chưa thực hành.- Với sức lực của Tuyết Sơn Nhân Ma với Lăng Tiêu Tử mà muốn thắng được Dư Vân thì thật là nằm mơ.- Nghe Tuyết Sơn Nhân Ma nói cúng đã mời được một tay yêu tà của hắc đạo ẩn dật đã lâu ra tay trợ giúp. Nhưng tại hạ vẫn chưa biết rõ người đó là ai. Bây giờ Tuyết Sơn Nhân Ma với Lăng Tiêu Tử một người bị thương, một người đã chết, tất nhiên mưu quỷ của chúng không sao thi hành được. Nhưng sau này Tuyết Sơn Nhân Ma mạnh rồi thế nào y cũng phải điều tra hành tung của ba vị. chưa biết chừng lúc ấy trong võ lâm lại có một sự biến đổi rất lớn. Bây giờ, Lâu mỗ trở về núi giải tán bang chúng Hùng Nhĩ, rồi cắt tóc đi tu. Chắc Tuyết Sơn Nhân ma cũng không hạ độc thủ với các tiêu cục để trả thù đâu, ba vị cứ việc yên trí. Từ nay tại hạ cáo biệt ba vị, chắc sau này cũng không còn dịp tái kiến nữa. Đại đức của ba vị, tại hạ cũng ghi sâu tận đáy lòng.Nói xong, y vội vàng đừng đậy vái chào, dẫn sáu thủ hạ đi luôn. Chờ Lâu Kính Đức đi khỏi. Linh Phi liền lớn tiếng nói:- Kính Đức nói vậy, tuy không đáng tin lắm, nhưng chúng ta cũng nên đề phòng tốt hơn.Vân Nhạc nghĩ ngợi giây lát rồi nói:- Trong võ lâm, ngày nào cũng có phong ba bão táp, nếu trên giang hồ vẫn còn kè gian, thì tai kiếp không bao giờ hết được. Tại hạ đã chán sự đời, vì thấy lòng người trong giang hổ hiểm trá lắm. dù không có tại hạ thì cũng có người khác kế tiếp để mà càn quét những kẻ gian trá. Hai vị lão sư, chúng ta đi thôi.Thế rồi ba người giở khinh công ra, phi nhanh, lát sau, đã mất dạng liền. Trong lúc đi đường, Vân Nhạc cảm thấy trong người khó chịu, mới hay mình đã bị nhiễm phải hàn độc khí của Tuyết Sơn Nhân Ma, liền nói cho hai người kia rõ. Hai người nghe nói, kinh hãi và thất sắc.Linh Phi vội nói:- Cửa Nam Quan của phủ Từ Châu, cách đây không xa chúng ta hãy tới đó trước, thiếu hiệp giỏi về y học, chẳng hay dùng thuốc thường có thể chữa được những độc khí ấy không? Vân Nhạc đáp:- Đi tới Nam Quan thành Từ Châu, vừa xa vừa mất thì giờ, chi bằng ở lại nơi đây, tại hạ cùng Thiền Công xua đuổi khí độc đó, chỉ cần hai vị hộ pháp cho là được rồi.Nói đoạn, chàng liền vào trong bụi cây ở cạnh đường, ngồi xuống, dùng Bồ Đề Bối Diệp Thiền Công để xua đuổi khí độc đó. Nhưng, chàng thấy độc khí đó chạy ngược chạy xuôi, hễ tới một yếu huyệt nào là thấy đau nhút vô cùng.Chàng kinh hãi và thầm nghĩ: “ Linh Phi nói không sai chút nào, cũng may ta có Bồ Đề Bối Diệp Thiền Công cứu chữa, bằng không máu sẽ bị khô, gan héo mà chết cũng nên”.Chàng dùng Bồ Đề Thiền Công dồn độc khí vào ba nơi huyệt, rồi lớn tiêng cười và nói:- Bây giờ đã gần khỏi rồi, chúng ta hãy ra đến Từ Châu trước, tới đó tại hạ sẽ chữa nốt.Linh Phi thở dài, và đỡ lời:- Cũng may thiếu hiệp có Thiền Công đó, bằng không đi tới Từ Châu mới cứu chữa, chắc không còn kịp nữa! Vân Nhạc chỉ cười, chớ không trả lời, rảo bước đi thẳng. Hiểu Lam và Linh Phi cũng bước theo sau.Không bao lâu, ba người tới Từ Châu. Lúc đi qua đài treo kiếm của Qui Trát, thấy nơi đây chỉ còn lại những vách tường đổ nát thôi.Ba người đang đi, bỗng nghe có tiếng kêu “bộp” tựa như có người té từ trên cao vậy. Tốt Hiểu Lam liền nhảy qua bước tường đổ, vào bên trong xem, Vân Nhạc và Linh Phi cũng tung mình nhảy theo.Hiểu Lam đi tới chân tường, thấy trong bụi lao cao tới đầu gối có một thiếu niên, tuổi trác hai mươi bốm, hai mươi lăm, máu me ướt đẫm, trên người có rất nhiều vết thương, đang nằm tại đó. Thiếu niên đó vừa thấy Hiểu Lam đi tới, liền trợn trừng đôi mắt lên nhìn và nói:- Ngươi định nối giáo cho giặc phải không? Muốn giết muốn chém thì cứ ra tay đi, ta không sợ đâu.Nói xong, y nhắm nghiền hai mắt lại. Hiểu Lam ngạc nhiên vô cùng. Vân Nhạc với Linh Phi vừa chạy tới, thấy mặt người nọ,, Vân Nhạc đã thất thanh la lớn:- Có phải Cát thiếu hiệp đấy không? Tại sao bị thương như thế này? Thiếu niên nọ nghe Vân Nhạc hỏi, vội mở mắt ra nhìn ba người, tỏ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, đáp:- Có phải ba vị cải trang không? Tôi nghe giọng vị vửa nói hình như quen thuộc lắm… Vân Nhạc vội bịt mồm chàng và khuyên:- Thiếu hiệp mất rất nhiều máu, đừng nói nữa.Chàng móc túi lấy viên Trường Xuân Đơn ra và bỏ vào mồm thiếu niên nọ.Thiếu niên chính là Cát Thiên Hào, một đệ tử tuấn tú mới nổi lên của phái côn Luân.Lúc nảy chàng đã biết ông già nọ chính là Vân Nhạc mà mình đã gặp ở lầu Hoàng Hạc, trong lòng mừng rỡ vô cùng.Đột nhiên có hai cái bóng vàng ở đằng xa, nhanh như điện chớp phi tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.