Minh Lương đại sư giật mình kinh hãi, vì thấy Vô Lượng thượng nhân ngồi tựa vách, hai mắt nhắm nghiền đang vận công nghỉ ngơi. Còn Vân Nhạc thì nằm ngửa trên mặt đất, mép rỉ máu tươi nhưng sắc mặt như thường, chỉ phải cái không cử động chút nào.Vi Cấn cố gượng bò dậy, Minh Lương đại sư vội phi thân tới cạnh y giơ chưởng lên định đánh xuống, nhưng Vi Cấn gượng cười một tiếng, vẻ mặt trông rất thảm khốc và nói:- Chỉ chốc lát nữa thôi, lão phu sẽ hồn về địa phủ. Đại sư còn ra tay làm chi nữa? Minh Lương đại sư sợ Vi Cấn xảo trá nên vẫn để nguyên chưởng như thế và hai mắt nhìn thẳng vào mặt Tuyết Sơn Nhân Ma. Vi Cấn lại gượng cười và nói tiếp:- Vô Vi hòa thượng quả là thần tăng, đoán chắc lão phu không thể nào đợi chờ được đến kì hẹn trăm năm. Ông ta nói: Quí hồ lão phu nghĩ tới việc ra khỏi hầm là phải chết liền. Bây giờ quả đúng như lời nói của thần tăng, lão phu có chết cũng không ân hận chút nào.Nói đến đây, y ngừng giây lát, lại lên tiếng hỏi:- Đại sư là người như thế nào của Vô Vi hòa thượng? Minh Lương đại sư đáp:- Vô Vi thượng nhân là gia sư.Vi Cấn lại chỉ Vân Nhạc và hỏi tiếp:- Còn thiếu niên kia? Minh Luơng đại sư trầm giọng đáp:- Y là đồ đệ của bần tăng. Vi Cấn lớn tiếng nói:- Lão hòa thượng quả thật là thần nhân còn Vi Cấn tôi thật là ngu si vô cùng… Y nói tới đó mồm hộc ra một cục máu tươi, thân mình uể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-a-kiem/2338913/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.