“Không nói được sao?” Đại tá Fane nhìn Jervaulx vẻ hoài nghi tức cười.
Công tước đáp lại với một nụ cười hiu hắt.Gã vuốt ve chú chó Cass lông đen tuyền. Miệng gã cong lên và đanh lại vì nỗ lực thái quá, ngón tay gã vùi vào cái khoang cổ đen “Ngốc... cậu.”
Viên đại tá có vẻ lập tức hiểu nhận xét này. “Tôi không ngốc!” anh ta cự lại.
“Thôi nào, Fane.” Durham rót cà phê cho anh ta. “Ai chả biết là cậu đầu đất.”
“Tôi không ngốc! Nghe đây,ai nghĩ đến việc bán Shev cho bọn ăn xác thối? Tôi.”
“Và ai đi trả tiền bảo lãnh?”
Đại tá Fane cười. “Giết cậu ta... “ Anh ta nhếch mép màu mè. “Tôi nói...” Môi anh ta nhăn nhúm lại. “Khi... thì giết cậu ta...” Anh ta bắt đầu cười khúc khích.
“Ngậm miệng lại chút đi, đầu đất.” Mặt Durham đỏ lên vì cả khinh bỉ lẫn vui thú tăng dần. “Chuyện này nghiêm trọng đấy.”
“Giết cậu ta...” Viên đại tá cười ngặt nghẽo đến không nói được nữa “Tôi nói, giết cậu ta...”
“Khi nào muốn thì giết cậu ta.” Jervaulx nói rõ ràng. Gã cười, ngả ghế lên hai chân sau.
Nụ cười của Durham tắt lịm vì ngạc nhiên, nhưng Maddy đã chạm mắt anh ta. Anh ta không nhận xét gì về câu nói của Công tước. Viên đại tá thì dường như chẳng nghĩ ngợi gì, anh ta đang cười nắc nẻ, tay nọ đấm vào lòng bàn tay kia.
“Chúa phù hộ cho tôi, quả là một trận ra trò, cô Timms! Shev đúng là mớ xơ mướp, cô biết không, cậu ta không còn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-thao-trong-con-bao/2268865/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.