Cái chữ yêu nói ra sao đơn giản vậy. Cứ muốn là được phép nói sao?
An Thạch Thảo rời khỏi Lục gia đến nay cũng được hai ngày.
Cô lang thang trên con đường dài mà chưa biết mình nên dừng chân tại đâu. Nhà ư? Cô làm gì có nhà để về. Cô vốn là một đứa không cha không mẹ ngày ngày đi đâm thuê chém mướn cho người ta mà.
An Thạch Thảo cứ thế chậm rãi bước đi. Con đường này, cô và tên bội tình ấy từng dắt nhau đi qua. Trước mặt cô là shop váy cưới nổi tiếng trong khu vực thành phố. Nếu anh ta không phản bội cô thì có lẽ, cô sẽ được vận chiếc váy này, cao quý đi vào lễ đường, làm cô dâu hạnh phúc nhất.
An Thạch Thảo đưa tay chạm vào đường viền trên chiếc váy. Tay cô cách chiếc váy một lớp kính mỏng. Tại sao, hạnh phúc đối với cô luôn có gì đó ngăn cách vậy?
An Thạch Thảo, cô phải giành lại hạnh phúc về cho mình. Cô sẽ khiến những kẻ đã làm cô đau khổ, phải hối hận, phải ngẩng mặt lên nhìn cô sống hạnh phúc thế nào. An Thạch Thảo khẽ nắm chặt vạt áo trong tay rồi rời đi.
- Tiểu thư, giá trị của chiếc nhẫn này vô cùng lớn. Cô muốn bán thật chứ?
Chuyên viên siêu thị trang sức hết sức thận trọng nhìn An Thạch Thảo, muốn hỏi lại cô gái trước mặt cho chính xác. An Thạch Thảo khẽ nhếch môi, cười:
- Vất đi cũng phí, chi bằng bán đi lấy tiền cho xong!
Cô chuyên viên gật đầu rồi bấm điện thoại, nói chuyện với người bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-thao-bat-tu-ton-chu-va-toi/80088/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.