Giữa sân nhà rợp bóng bằng lăng tím, bên trái là mỹ nhân có cơ thể đầy đặn, ngũ quan thanh tú, y phục nhau nhúm, có vài vết bẩn, hẳn là nguyên một ngày hôm qua không chịu tắm.
Bên phải là nam nhân khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt dịu dàng, dáng người cao to, cả cơ thể toát lên mùi thư sinh nho nhã. Nhưng nghề nghiệp của anh ta lại hoàn toàn trái ngược.
- Nhìn cô càng lớn cáng xinh!
Đó là câu đầu tiên mà Cần Am Hiên nói với An Thạch Thảo sau ngần ấy năm gặp lại.
- Còn nhìn xuống ngực tôi! Tôi chọc mù mắt anh đấy!
- Thật quá tàn nhẫn!
Cần Am Hiên thầm cảm thái nhìn cô gái trước mặt:
" Lii Berty đã không còn là Lii Berty"
- Ngọn gió nào đưa cô tới đây vậy?
An Thạch Thảo ngồi tựa lưng lên ghế:
- Duyên kì ngộ!
- Tiểu thư à! Làm ơn đừng lạnh lùng như thế nữa!
- Tôi không thích nói nhiều!
-"..."
Cần Am Hiên nhất thời câm nín. Tại sao, một cuộc hội ngộ đẹp như trong phim Hàn, mà trước sau đều bị cô gái không có tế bào lãng mạn phá hủy hết thế này.
Cuộc nói chuyện nhất thời rơi vào bế tắc. Mà người không còn chuyện gì để nói là Cần Am Hiên mới đúng. Còn An Thạch Thảo thì nhìn có vẻ vô cảm vậy thôi, chứ trong lòng đang rối như tơ vò. Cảm xúc buồn chán, đau khổ, ghen tuông nó đan xen vào nhau, vốn đã làm cho dây thần kinh mẫn cảm càng thêm nặng, vậy nên cô lạnh lùng nói kiệm lời cũng không thể trách.
Trời nắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-thao-bat-tu-ton-chu-va-toi/80083/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.