Nguy hiểm nhất là Lục gia.
An toàn nhất vẫn là Lục gia.
Thấy chiếc xe hơi đen bóng, sang trọng đang tiến từ từ vào cổng, vị quản gia già lọ mọ chống gậy ra cửa nghênh đón.
Xe đậu ngay trước bậc thang dẫn lên sảnh chính. Tài xế tắt đèn pha, thao tác nhanh chóng, mở cửa ở hàng ghế sau. Lão ngạc nhiên khi thấy gia chủ không chỉ về một mình mà trên tay,còn ẵm theo một cô gái.
"An....."
Nhận ra người ấy, lão chưa kịp kêu lên đã nhận ngay ánh mắt lạnh như băng bèn im lặng nhích sach một bên nhường đường cho gia chủ.
Lục Phong Thần bế kẻ đang ngủ say như chết lên phòng, cử chỉ lẫn bước đi hết sức nhẹ nhàng, chỉ sợ cô thức giấc.
Đêm hôm ấy, An Thạch Thảo tỉnh dậy giữa chừng, thấy xung quanh là căn phòng lạ, dưới ánh đèn mập mờ, cách bày trí của căn phòng quá lạ mắt, lạ đến độ lạnh lẽo vô cực. Nền đá hoa đen bóng, nổi bật giữa bức tường trắng lạnh lẽo. Giữa trần nhà họa tiết hoa văn nổi bật treo một trùm đèn pha lê trong suốt, đơn độc phát ra ánh sáng mờ mờ. Xung quanh bày trí hết sức tùy tiện.
Một chiếc tủ đựng rượu đặt trong bức tường cạnh cửa ra vào, kế bên là tủ kính, bày trí một vài khẩu súng từ thập niên tám mươi, một vài khẩu súng đặc chế mới sản xuất, số lượng đếm trên năm đầu ngón tay. An Thạch Thảo không khỏi suýt xoa. Trước kia, nếu còn làn sát thủ, cô sẽ không ngại đột nhập vào đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-thao-bat-tu-ton-chu-va-toi/2706061/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.