Ổn!
An Thạch Thảo đáp lại. Chưa bao giờ, cô lại nở nụ cười đến đáng sợ như vậy. Cô cất bước đi qua đám cận vệ nằm la liệt dưới đất, tay kẹp con dao nam sắc nhọn đang giỏ từng giọt máu.
Tịnh Thu Vi chen qua đám đông, đi tới dẻo hành lang không một bóng người. Tiềm thức thuở bé của cô, khi lần đầu đặt chân vào nơi này, bây giờ nó đã quá mơ hồ, không thể nào định hình rõ được.
Nhưng thời gian không thể xóa nhòa đi cảm giác thân thuộc khi trở về mái ấm được.
Phải! Đây là nhà của nàng. Là ngôi nhà mà mỗi lần đi du lịch ở Ý, nàng cùng mẹ và cha cả Tịnh Viễn đều về đây ở một thời gian. Dương Cấn giết cả nhà nàng, cướp đi quyền được hạnh phúc của chị em nàng, chính vì vậy, nàng không thể không có cái quyền được ghét cả con trai hắn, hai anh em Dương Sở Lãnh.
Cuối hành lang, là một căn phòng biệt lập, cửa gỗ cao, cũ kĩ, đóng chặt, bên trong có ánh đèn xanh như màu lửa ma trơi mập mờ hắt ra. Không cần nghĩ cũng biết, đây là phòng của ai.
Cộc Cộc!
Tiếng cửa gỗ kêu lên đầy cô độc, bên trong có tiếng người ra lệnh:
- Vào đi!
Tịnh Thu Vi đẩy cửa bước vào, tiếc guốc cùng bước chân đều đều và chậm rãi. Nàng đi tới phía sau người đàn ông đang ngồi trên sofa.
- Nhìn từ phía sau, anh rất giống Sở Lãnh!
- Vẫn chỉ là nó!
Dương Sở Thù đứng dậy khỏi ghế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-thao-bat-tu-ton-chu-va-toi/2706037/chuong-28-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.