Đừng bao giờ có ý định quay lại với người mà bạn bỏ rơi, vì nếu họ đồng ý nghĩa là họ chỉ thương hại bạn mà thôi!
Xoảng!
Văn Tư Viễn làm rơi ly rượu trong tay xuống đất, rượu đỏ lênh láng trên mặt sàn, chảy thành vệt dài. Kim Mân đứng trước bàn, đôi mắt lặng lẽ nhìn Văn Tư Viễn:
- An tiểu thư còn sống!
Anh ta nhắc lại câu trả lời của mình. Văn Tư Viễn câm nín chôn chân tại chỗ, cảm xúc khó tả. Anh run rẩy hỏi lại:
- Thạch Thảo, cô ấy còn sống!
Kim Mân gật đầu. Văn Tư Viễn như phát điên, lao tới túm cổ áo Kim Mân, hai mắt đỏ ngầu:
- Cô ấy đâu? Cậu nói cô ấy còn sống cơ mà!
Kim Mân khó thở, vội móc trong túi áo ra chiếc điện thoại đen:
- Lão gia! Ngài bình tĩnh lại đi! Đây là định vị GPS, trước khi bị cô ấy đánh ngất, tôi đã kịp đút con chip định vị vào túi áo cô ấy.
Văn Tư Viễn buông tay khỏi cổ áo của Kim Mân, cầm lấy điện thoại, anh run rẩy nhìn vào màn hình.
Tít! Tít!
Điện thoại kêu lên hai tiếng, một chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình. Nơi cô ở, cách khách sạn này 60 km. Cô còn sống. Văn Tư Viễn vui sướng khôn tả, anh cầm lấy áo vắt trên ghế rồi lao ra ngoài, Kim Mân vội vã theo sau. Đúng lúc Lộ Mĩ Ái mặc áo choàng đi từ nhà tắm ra, ngạc nhiên giữ lấy tay của Văn Tư Viễn kéo lại:
- Muộn thế này, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-thao-bat-tu-ton-chu-va-toi/2706022/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.