- Phải! Là tôi, tôi là Tịnh Thu Vi.
Một giọng nói trầm đục vang lên khiến An Thạch Thảo giật mình nhìn sang bên cạnh. Cô thấy Tịnh Thu Vi khăn che nửa mặt, tay bưng khay sữa, đứng trân trân nhìn mình, bất giác An Thạch Thảo có dự cảm chẳng lành:
- Thu Vi, nói cho tôi biết đi, cậu như vậy là sao?
Tịnh Thu Vi không nói gì, chỉ im lặng đặt khay sữa lên bàn rồi ngồi xuống cạnh An Thạch Thảo, nàng ta đưa tay lên vén tóc mai của cô lên mang tai, nàng cười:
- Không phải cứ sinh ra trong gia đình giàu có là sướng đâu, cũng không phải lúc nào được mẹ cưng chiều là may mắn đâu! Có đúng không?
- Cậu nói vậy là có ý gì?
An Thạch Thảo nhíu mày khó hiểu. Tịnh Thu Vi cười khan hai tiếng rồi đưa tay tháo khăn bịp mặt ra. An Thạch Thảo sững sờ cả người:
- Mặt cậu....
- Ha ha! Đúng vậy, mặt của tôi!
Tịnh Thu Vi cười nắc nẻ:
- Ngạc nhiên lắm đúng không? Tôi đã từng là đứa trẻ rất xinh đẹp. An Thạch Thảo, để tôi kể cậu nghe chuyện này nhé!
- Rốt cuộc, 13 năm qua đã xảy ra chuyện gì?
Tịnh Thu Vi không trả lời cô, đôi mắt nàng ẩn chứa một ý niệm hết sức phức tạp:
- Ngày xưa có một cô tiểu thư nhà giàu, vì đanh đá, ích kỉ mà hại chết đứa con ruột của mẹ kế cô ta. Để trừng phạt đứa con chồng của mình, bà ấy đã đưa cô ta đến một nơi xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-thao-bat-tu-ton-chu-va-toi/2706018/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.