Giang lầm lũi theo chân sư phụ, cúi đầu đi, buồn rầu không nói. Đối với nó, mỗi bước đi là một bước dẫn dần đến cái chết chắc chắn. Những giọt sương đêm còn đọng lại trên tàn câyrậm rạp và ẩm ướt ven đường thình thoảng lại rơi xuống gáy, chui vào cổlạnh buốt. Nó rùng mình. Đàn quạ đen thấy động vỗ cánh bay, tiếng kêukhàn khàn ghê rợn. Quạ bay trên đầu là điềm gở, Giang nghĩ thầm trongbụng và càng thêm sợ hãi.
Hai thầy trò đi một lúc khá lâu, đã xa cổ thành đến vài dặm. Qua hàngtùng cổ thụ, đường đồi thoai thoải dốc xuống dần, bên kia là đồng cỏhoang Hannya, màu xanh chỗ đậm chỗ nhạt từng mảng, di chuyển theo bóngmây. Trời nhẹ và trong, tươi mát, khác hẳn với lòng thầy trò Giang ngổnngang trăm mối.
Giang thấy thầy mình cứ xăm xăm đi tới thì lấy làm lạ. Đồi bên kia chẳng có chỗ nào để ẩn nấp, trừ vài tảng đá lớn nhô cao trên nền cỏ dại. Đinhư thế chẳng khác gì làm bia cho địch. Nếu tăng sĩ phái Quang Minhtrông thấy thì làm sao trốn kịp ? Giá như nó, nó sẽ trốn trong rừng hoặc vào tạm trú trong ngôi miếu hoang nào đó, chờ tối mới qua đồng cỏ. Nhưvậy an toàn hơn. Mặc dầu Thạch Đạt Lang không nói, nhưng Giang nghĩ cólẽ thầy nó muốn gặp vị thủ tòa để xin lỗi. Nó không biết phải trái về ai và sư phụ mình đã làm gì để phật lòng các vị, nhưng nếu Thạch Đạt Langxin lỗi thì nó cũng sẽ rập đầu lạy theo để được tha mạng. Tránh voichẳng xấu mặt, lúc này không phải lúc cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/22767/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.