A Kế Mỹ ngồi cạnh bờ sông, vừa giặt áo vừa khe khẽ hát một khúc tình ca học được khi xem tuồng Kabuki ởđường Tân Hổ. Lời ca nhẹ nhàng, tiết điệu êm ái ru nàng vào ảo tưởng như được cùng đong đưa với làn gió xuân bên những cành đào nở đầy hoa vẽtrên nền lụa mỏng.
Gió xuân, kìa gió xuân lơi.
Thoáng nhẹ trên đồi.
Phất phơ tung áo, bồi hồi lòng em ...
Gió xuân có nặng bên rèm.
Sao lòng em nặng ...
Giang đứng bên bờ sông nhìn thiếu nữ giặt áo và hát. Trong khung cảnhthanh bình êm đềm ấy, nó bỗng thấy vui lây và tuy chẳng hiểu gì cũng mỉm cười:
- Cô nương hát hay quá !
A Kế Mỹ giật mình quay lại, ngạc nhiên nhìn thằng bé, nhỏ và đen đủi,đeo thanh kiếm gỗ dài hơn người và đội một cái nón lớn rộng vành trôngnhư cái nấm.
- Em là ai vậy ? Sao gọi chị bằng cô nương ?
Khi nói, A Kế Mỹ vô tình để một chiếc áo tuột tay trôi theo dòng nước. Bắt không kịp, nàng kêu lên:
- Trời ơi ! Trôi mất cái áo rồi !
- Để em vớt hộ.
Giang chạy trên bờ sông, cầm kiếm gỗ chận áo rồi khều lên. Nó cười vui vẻ:
- Ít ra thanh kiếm này cũng không đến nỗi vô dụng !
A Kế Mỹ cười theo, thấy thằng bé dễ thương và nhanh nhẹn.
- Tên em là gì ?
- Giang.
- Em ở đâu, muốn hỏi chị điều gì thế ?
- Chị biết gần đây có trà thất nào tên là Vân Nghê quán không ?
- Biết chứ ! Nhà chị đấy ! Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/22765/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.