Thật là một mối nhục lớn. Trong lịch sử lập phái, Hoa Sơn chưa bao giờ phải chịu một sự thất bại nặng nề đến thế !
Hai bên hành lang võ đường, võ sinh ngồi bất động, mặt cúi gầm, bàn taynắm chặt để lên đùi, đốt ngón tay nhợt nhạt chứng tỏ sự tức giận đếncùng cực. Trong phòng kế cận, một số huynh đệ họp bàn, tiếng tranh luậnqua khe cửa lọt ra ngoài nghe không rõ, nhưng âm thanh đầy căm phẫn.
Trời đã xế chiều. Giờ này, thường ngày họ ngưng luyện tập, chuẩn bị điuống rượu hay mua vui ngoài phố, nhưng hôm nay chẳng ai nghĩ đến chuyệnấy. Không khí yên lặng, nặng nề; thỉnh thoảng một tiếng kẹt cửa càng làm tăng vẻ thê lương của gian đại sảnh rộng lớn.
- Đại ca đã về đấy hả ?
- Không, chưa thấy gì cả.
Mẩu đối thoại của người trong phòng với võ sinh đứng đợi ở cửa sổ suốtbuổi chiều, vang dội qua dãy hành lang. Mọi người ngẩng nhìn ra ngoài,nhưng rồi lại cúi mặt xuống, không giấu được thất vọng. Vài tiếng nóinhỏ từ trong phòng lọt ra nghe loáng thoáng:
- Có lẽ đại ca không ở đó đâu. Người đã đi tìm những chỗ khác chưa ?
- Dạ chưa, nhưng đã sai người đi khắp các trà thất. Vẫn không được tin tức gì.
Trên bàn thờ chưởng môn tiền bối, nến cháy leo lét. Mọi người không aingăn được những ý tưởng chua chát cho rằng anh em Sĩ Khánh thật bất xứng với tổ phụ. Lúc sinh thời, Khổ Bích không bao giờ vắng mặt ở võ đườngquá một ngày, chứ đừng nói để bị sỉ nhục như vậy.
Hoa Sơn Khổ Bích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/22762/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.