Trời còn tối mà chuông chùa TiểuSơn đã rộn rã đổ hồi vang dội khắp nơi, lan đến tận khu rừng già chânnúi. Dân làng giật mình tỉnh giấc. Hôm nay, ngày chót Đại Quán phải dẫnphạm nhân về nên ai cũng nóng lòng ngóng đợi. Mọi người tự hỏi khôngbiết nhà sư có làm được như lời đã hứa không, thì có tin đến.
- Thạch Kinh Tử bị bắt ! Thạch Kinh Tử bị bắt !
Một đồn mười, mười đồn trăm, câu Thạch Kinh Tử bị bắt truyền từ miệng người này đến miệng người khác nhanh như mồi lửa cháy.
- Ai bắt Thạch Kinh Tử ?
- Thầy Đại Quán.
- Thật hả ? Thầy Đại Quán giỏi quá, chắc có võ !
Rồi họ sầm sập chạy lên chùa. Đã thấy phạm nhân bị trói chặt vào lan can trước tiền đình đại sảnh, xung quanh người bu đông nghịt, ồn ào bàntán. Có người miệng há hốc, mắt tròn xoe, đứng trân trân nhìn Thạch Kinh Tử như nhìn ma quỷ hiện hình. Có người nuốt nước bọt.
Đại Quán ngồi trên thềm đá cao, chống khuỷu tay ra sau lưng, trầm ngâmkhông nói một lời. Lát sau, khi dân làng đến đông, ông mới khoan thaiđứng dậy, giọng sang sảng:
- Xin yên lặng ! Kể từ nay, thế là chúng ta có thể yên tâm lo việc đồng áng. Binh gia sẽ không còn đóng ở làng này nữa !
Tiếng hoan hô vang dậy không ngớt. Đối với dân quê chất phác, Đại Quángiờ đây là một anh hùng, một hiệp sĩ đã cứu vớt và che chở họ. Nhiềungười đến trước mặt ô ng cúi đầu tỏ vẻ biết ơn. Có người sụp lạy hoặctranh nhau đến gần sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/22757/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.