Thầy trò Thạch Đạt Lang rời khỏixưởng mài kiếm của Vương Chính đã hai hôm, đi mãi về hướng đông qua mấyxóm tiều xơ xác, lèo tèo vài căn nhà gỗ hoặc đôi ba cái chòi rạ.
Đến đồng Musashimo, cỏ cao ngang bụng, con đường mòn ít người qua lạihình như bị lấp kín từ lâu, chỉ còn lờ mờ dấu vết. Lầm lũi đi trong đámcỏ cao, Hạo Nhiên ngẩng lên bỗng không thấy sư phụ đâu nữa. Nó hốt hoảng gọi:
- Thầy ! Thầy có đấy không ?
Tiếng Thạch Đạt Lang từ phía trước:
- Ta đây, sao chậm thế ?
Nghe tiếng sư phụ, Hạo Nhiên thở phào, bẽn lẽn vì đã sợ hãi vu vơ. Nóbước nhanh để theo kịp thầy, sỏi dưới chân kêu rào rạo, mồ hôi thấm vàonhững vết xước trên da hơi xót.
- Con đường này đi đâu hả thầy ?
- Ta cũng không rõ, nhưng chắc không phải đến một thị trấn đông đúc.
- Sao mình không đến chỗ nào đông vui ?
- Mình không tiện ở những chỗ đông vui.
- Thế mình ở những chỗ như thế này à ?
- Sao lại không ? Mình cần học, con còn phải tập luyện nhiều, không tiện ở những nơi đô hội. Vả ta cũng không thích.
Hạo Nhiên ngước nhìn trời, nhìn khoảng mênh mông của khung cảnh trướcmặt rồi nghĩ đến sự trống rỗng buồn tẻ khi phải sống trong cảnh ấy. Sovới nếp sinh hoạt nhộn nhịp vừa trải qua, nó thấy lòng ngao ngán. Nó xịu mặt.
Nhìn Hạo Nhiên, Thạch Đạt Lang biết ngay đồ đệ đang nghĩ gì, nhưng không nỡ quở trách. Tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021854/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.