Giang hớn hở bước qua cổng. Chỗ OaTử và Giang ở bây giờ là một căn nhà gỗ nhỏ, khuất sau khu vườn trúccạnh một con suối hẹp. Căn nhà ra. đơn sơ do một cư sĩ bạn Lưu tướngcông cho mượn. Trước cổng treo tấm bảng “Sơn Nguyệt Trang”, chữ đã mờ và nền gỗ nứt nẻ. Tuy đơn sơ, nhưng bầu không khí thanh tịnh của cảnh vậtthật hợp với tâm hồn Oa Tử, người thiếu nữ đa cảm và đau yếu đang cầntĩnh dưỡng này.
Bệnh Oa Tử thuyên giảm nhiều. Mấy hôm nay nàng đã ăn được chút ít và sắc diện hồng hào hơn. Nhưng mối u tình của nàng vẫn như một màng lưới vôhình ngăn cách nàng với thế giới xung quanh.
Ngồi dưới hàng hiên, Oa Tử lơ đãng nhìn những đám mây trôi. Nắng chiềuđã nhạt. Vài con chim én chao đi chao lại bắt mồi nhắc nàng liên tưởngđến quãng đời thơ ấu xưa kia trên chùa Tiểu Sơn. Lúc ấy nàng cũng ngồinhư thế này mơ mộng vẩn vơ. Bấy giờ nàng còn là một cô bé thơ ngây, chưa biết buồn phiền, lo nghĩa; nhưng bây giờ, hình bóng và tâm trạng ấy chỉ còn trong dĩ vãng. Và Oa Tử khẽ thở dài.
- Cô Oa Tử ! Em đã về !
Tiếng Giang vui vẻ gọi đột nhiên kéo nàng khỏi giấc mộng. Giang chùi chân trên bãi cỏ trước nhà rồi bước lên hiên đến gần Oa Tử.
- Cô nghĩ gì mà thừ người ra thế ?
- Không ! Nghĩ gì đâu ! Có tin gì lạ không em ?
- Có. Tin này chắc làm cô vui lòng.
- Tin gì ? Oa Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021809/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.