Đại Tỉnh Môn là một đồng cỏ, trướckia dành cho hoàng cung dùng làm mục trường nuôi gia súc. Đồng rộng baola nhưng không bằng phẳng, đồi nọ tiếp đồi kia trải dài đến tận chânnúi. Đây đó vài khu rừng phong thưa, lẫn với nhiều gốc tùng cổ thụ điểmnhững nét xanh đen trên nền cỏ úa. Đường mòn ngang dọc khắp nơi, ngoằnngoèo ẩn hiện giữa những hàng lau già xơ xác mà hoa lau muộn từ cuối thu năm ngoái vẫn còn bạc phau, nghiêng ngả.
Vào thế kỷ trước, đồng này có một cái giếng lớn lộ thiên, nước luôn luôn trong và ngọt nên mới có tên là đồng Đại Tỉnh. Giếng sau bị cạn khônghiểu vì lẽ gì, cỏ cũng kém xanh dần, thành ra đồng bị bỏ phế. Hoàng cung sai người mang gia súc đi chăn nơi khác, từ đấy đồng Đại Tỉnh trở thành hoang địa.
Đồ đệ Hoa Sơn khoảng chừng hai chục người tụ tập dưới chân đồi từ sángsớm, gần sơn đạo đi Nara. Sau vài ngày nắng dịu đầu năm, tiết trời bỗngtrở lại lạnh. Gió đông bắc thổi nhiều, chúng ngồi sát vào nhau quây quần bên đống lửa, mặt ai nấy đăm chiêu tư lự. Về phía nam cổ thành, đỉnhnúi Vân Sơn, tuyết phủ trắng phau, lấp lánh giữa những cành phong trơtrụi. Thỉnh thoảng một tiếng chim sớm lảnh lót vang lên nhưng rồi tắtphụt, thê lương như cánh đồng hoang phế.
Chúng ngồi như vậy dường đã lâu lắm, chẳng ai nói vứoi ai câu gì. Bỗng Ưng Đằng lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng:
- Mấy giờ rồi ?
Bọn đàn em cùng ngửng lên nhìn trời, đồng thanh đáp:
- Dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021777/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.