Khi thuyền bỏ neo, trời đã chạngvạng tối. Mùi cá khô phơi chưa được nắng, tanh tanh mằn mặn phảng phấttrong không khí. Dãy phố nhỏ trước bến đã lên đèn, ánh sáng vàng úachiếu qua những khung cửa sổ vuông dán giấy như trong những bức tranhcổ.
Thuyền buôn đã về. Khu bến chợ rộn rịp hẳn lên. Đèn lồng không biết ởđâu túa ra vô số kể, trẻ con cầm lố nhố đứng trên bến. Trên mỗi lồng đèn đều có viết tên một quán trọ, một món ăn đặc biệt của nhà hàng hoặc cókhi chỉ để quảng cáo một sản phẩm địa phương nào đó.
Tiếng chân sào la ơi ới, tiếng mời chào, cười nói, gọi nhau, trẻ con chí chóe tranh nhau từng bước trên tấm ván bắc lên thuyền. Vài người ra đón thân nhân đứng đằng xa giơ dù vẫy; những bóng đen khi ẩn khi hiện trong vùng ánh sáng mờ tỏ của lồng đèn ngang dọc.
- Công tử lệnh lang của ngài tổng trấn có trên đó không ?
- Công tử nào ?
- Trịnh Đức Nhị Lang.
- Không. Đi thuyền sau.
- Mời khách quan đến trọ Ở quán cháu. Có cửa sổ trông ra biển, đẹp lắm !
- Xin ngài đến quán Mỹ Sinh. Phòng rộng rãi, quý khách mang theo con khỉ không tính tiền.
- Không, ông khách này của tao. Mời khách quan theo cháu.
Nghe lời mời chào của hai đứa trẻ, thanh niên mặc bào tía chỉ mỉm cười.Gã nhẹ nhàng gạt tay chúng nắm áo, xốc lại hành trang, bế con khỉ lênvai rồi bước theo tấm ván xuống bến. Không ai đợi gã cả. Nhưng hình nhưđã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021754/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.