Về phòng trọ, Giang đến trình diệnsư phụ. Những vết xây xát ngang dọc trên mặt làm nó đau lắm, nhưng Giang gan không than thở, chỉ móc trong bọc lá thư đưa cho Thạch Đạt Lang:
- Thưa thầy, có thư phúc đáp.
Giang kể lại vắn tắt chuyện gặp Sử Đà, nhưng không đả động gì đến vụ vật nhau với con chó. Trong khi nói, những vết thương trên mặt nó căng ra,rướm máu. Thạch Đạt Lang nhìn Giang trừng trừng nhưng thấy nó không kêuca hay giải thích nên cũng không hỏi. Hắn bảo học trò xuống nhà dưới rửa mặt rồi vội vàng mở thư ra đọc.
Đến cửa bếp, Giang gặp ả nữ tỳ. Nhìn mặt Giang, ả ngạc nhiên:
- Ủa, sao vậy ? Lại nhảy vào bụi gai bắt chim phải không ?
- Không. Chó cào !
- Chó cào ? Chó nào vậy ? Trêu nó hả ?
- Chó trong vườn sau Đại lâu.
- A ...con chó đen phải không ? Dữ lắm, sức anh sao địch được nó. Trướcđây có tên trộm vào rình rập trong vườn bị nó cắn suýt chết đấy.
Ả dẫn Giang ra suối, ân cần vã nước lạnh lên mặt rửa các vết thương chonó rồi đưa vào phòng kho bảo ngồi ở chân đống rơm đợi ả đi lấy thuốc.Thuốc bôi xong, mặt Giang trông nhem nhuốc như con gà bôi phẩm. Khôngnín được cười, ả quay đi lấy tay che miệng, sau nghĩ sao lại ngồi bêncạnh Giang, dịu dàng cầm tay nó đặt vào tay mình.
Một cảm giác ấm áp truyền từ cô bé sang làm Giang thấy dễ chịu. Nó đỏbừng mặt nhìn người bạn gái mới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021748/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.