Editor: Joco
Beta – reader: Ying
Khi Ngả Lâm vừa tròn tám tuổi.
“Nó là thằng không cha! Mau lại đây! Chúng ta đánh chết nó! Cha mày đã không cần mày, sau này mẹ mày cũng chẳng cần người như mày nữa.”
“Đánh chết nó! Đánh chết nó đi!”
“Đúng đó! Đúng đó! Ngả Lâm đích xác là con rơi! Có khả năng nó được nhặt từ bãi rác dơ bẩn nào về cũng nên!”
Trong góc phòng chật hẹp, đứa bé tên Ngả Lâm đang ngồi co ro, khẽ nâng bàn tay nhỏ bé dính đầy bụi bẩn lên quệt dòng nước mắt cứ tí tách rơi. Thân hình non nớt cuộn tròn trước những cú đá liên tiếp của mấy đứa to xác.
Giữa trận đòn túi bụi, một đứa bé khác đột ngột đẩy mạnh Ngả Lâm khiến nó mất thăng bằng ngã bệt xuống nền đất cứng. Trẻ con thì vẫn là trẻ con, Ngải Lâm dựa theo bản năng vừa khóc vừa rống:
“Tha em đi! Ca ca tha em đi mà! Đừng đánh nữa, em đau quá!”
Đáng thương thay, nó càng khổ sở van xin thì lũ nhỏ càng hưng phấn thích trí, ra sức đạp mạnh hơn.
“Chúng bay đang làm cái gì thế hả!”
Thanh âm trầm thấp phảng phất tia giận dữ bất chợt vang lên, một dáng dấp cao lớn không biết từ đâu vụt xuất hiện. Bọn trẻ hoảng sợ quay đầu liền thấy người thanh niên tuấn tú mặc đồng phục đang khua khua nắm đấm về phía chúng. Tuy rằng kẻ mới tới chỉ hơn chúng vài tuổi thôi nhưng cả đám đều tự hiểu chúng chẳng thể đánh lại người này.
Lũ trẻ con tụ tập vây quanh Ngả Lâm vừa nãy còn hùng hùng hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-vi/72690/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.