Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Khi Thư Văn trở lại bệnh viện, Ngả Lâm vẫn chưa tỉnh. Hắn lo liệu thủ tục xong rồi cùng xe cứu thương đưa Ngả Lâm chuyển viện. Để yên tâm chăm sóc cậu, Thư Văn đã bảo trợ lý quản lý việc ở công ty.
Trên xe tuy có điều hòa làm ấm, nhưng hiện tại đã là tháng mười hai, bên ngoài tuyết đã rơi, nên ít nhiều cũng cảm giác lạnh lẽo. Thư Văn ngắm nhìn Ngả Lâm đang hôn mê bất tỉnh. Đôi môi trắng bệch, sắc mặt nhợt nhạt ốm yếu. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của cậu. Những ngón tay đều vô lực. Nhìn sang bên cạnh, thấy túi truyền dịch đang cắm vào tay cậu, hắn liền hỏi y tá: “Có phải là cắm nhầm mạch rồi không? Sao nước lại xuống nhanh vậy?”
Y tá ngồi kế bên nhìn một chút rồi lắc đầu nói: “Cậu ta tự tiêm quá nhiều lần rồi, có chỗ còn thâm tím, tôi phải tìm mãi mới được tĩnh mạch đó.”
Nghe đến đây,Thư Văn bỗng nhớ tới trước đây mình đã từng đinh ninh rằng những vết ấy là do cậu chích thuốc phiện, lúc nào cũng vậy…, nguyên lại chỉ vì cậu muốn chữa bệnh mà thôi… Nhớ lại khi đó Ngả Lâm chỉ cười khổ, sao em ấy có thể chịu được những lời nói oan ức của mình như vậy? Khuôn mặt mỉm cười, bên trong lại lơi lệ. Lúc đó cứ tự cho rằng mình đang ân cần giáo huấn em ấy, còn giờ đây, thật sự quá tàn nhẫn!
Thư Văn bỗng thấy mắt hơi ướt, lồng ngực như có gì đó bọp nghẹt lại. Trong lúc Ngả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-vi/1948363/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.