Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Trên đời này vốn không có nơi thuộc về tôi...
Tập tễnh lê từng bước chân nặng nề, Từ Cửu Kỷ chậm rãi đi tới quầy tiếp tân của khách sạn, vừa định tiếp tục đi về phía cửa lớn thì quản lí trực đêm đã đi tới, khách khí hỏi:
“Thưa ngài, xin hỏi hiện tại ngài muốn rời khỏi đây sao?”
Hơi đề phòng nhìn vị quản lí kia, Từ Cửu Kỷ có chút không rõ dụng ý trong câu hỏi của anh ta, bởi vậy đơn giản ngậm miệng không đáp.
Nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của Từ Cửu Kỷ, người quản lí hòa hoãn tươi cười, giải thích: “Thưa ngài, ngài không cần khẩn trương, sở dĩ tôi hỏi như vậy là bởi vì nếu hiện tại ngài muốn đi ngay, chúng tôi có thể giúp ngài kêu taxi.”
“Taxi…”
Nghe được lời đề nghị của vị quản lý kia, Từ Cửu Kỷ đã động tâm, dù sao hiện tại đã là nửa đêm, các cửa hàng bên ngoài đều đã tắt đèn nghỉ ngơi, có thể đoán được hiện giờ thời gian đại khái đã trễ tới mức ngay cả xe bus cũng không còn, hơn nữa chỗ ở lúc trước của y cách nơi này quá xa, đi bộ thì không biết phải đi bao lâu, càng không nói đến đôi chân thua hẳn người thường của y.
Cho nên, nếu thực sự được ngồi taxi, vậy thì thật sự là quá tốt! Chỉ là…
“Nhưng mà… Tôi, tôi đã quên mang tiền…” Tuy biết lý do này có chút buồn cười, nhưng trừ điều này ra, y thật sự không ra lý do nào khác nữa.
“Điều này xin ngài chớ lo, phí taxi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-luyen/1494553/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.