Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Tình nguyện chỉ làm bạn bè cũng tốt hơn cùng nhau thống khổ
—–
Ngắm nhìn hộp gấm màu xanh trong tay, Hoàng Hân Duật có chút đăm chiêu hồi tưởng lại mọi chuyện đã phát sinh trong mấy ngày gần đây. Đang lúc hắn đắm chìm trong những suy tư đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn lập tức giấu đi hộp gấm trong tay, sau đó mới lên tiếng cho người vào.
“Chủ tử.” Mới vào cửa, Khuyết Thù Ngôn liền cung kính mở miệng.
“Có việc?”
“Tôi muốn xin chủ tử cho nghỉ.” Đoan chính đứng ở một bên, tâm tình Khuyết Thù Ngôn có vẻ vô cùng vui sướng.
“Xin nghỉ?” Không rõ ý của hắn ta là gì, Hoàng Hân Duật không khỏi nhíu mày:
“Hiện tại cậu muốn đi đâu? Là quay về chỗ của cậu trai kia sao?”
“Cái gì mà cậu trai kia, người ta là ân nhân cứu mạng của ngài đó chứ.” Không bị sắc mặt hờn giận của Hoàng Hân Duật hù dọa, vẻ mặt Khuyết Thù Ngôn vẫn tràn ngập ý cười.
“Tóm lại cậu muốn đến chỗ của cậu ta, đúng không?”
“Đúng vậy.” Không nghĩ nhiều, Khuyết Thù Ngôn thành thật trả lời. “Bởi vì không bao lâu nữa cậu ấy sẽ kết hôn, tôi phải tận dụng thời gian ở bên cạnh cậu ấy mới được.”
“Kết hôn!?”
Nghe được lời của Thù, Hoàng Hân Duật không khỏi cảm thấy vạn phần kinh ngạc hỏi lại, nhớ rõ ngày đó hắn rõ ràng thấy được trong mắt Khuyết Thù Ngôn toát ra nồng đậm cưng chiều dành cho cậu trai kia, thế thì sao lại…
“Cậu không phải rất thích cậu ta ư?”
“Đúng vậy.” Nét mặt Khuyết Thù Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-luyen/1494535/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.