Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Như vậy... Hoàng Hân Duật đang ở đâu? Có lẽ nào ——
——–
Một lần nữa tỉnh lại, Từ Cửu Kỷ chỉ cảm thấy thân thể mình giống như bị người tách rời sau đó lắp ráp lại, khó chịu vô cùng, y khó chịu đến mức nghĩ muốn chửi ầm lên một chút, bất quá cũng nhờ vậy mà làm cho thần trí của y thanh tỉnh nhanh hơn, đánh giá cẩn thận khắp căn phòng.
Đưa mắt nhìn vòng quanh thì thấy, chiếc giường y đang nằm, bốn phía là vách tường, cửa sổ, thậm chí là bàn, toàn bộ đều chế tác từ gỗ thô, bức màn cửa sổ màu trắng ngà, tủ bát tinh xảo mà thanh lịch, đèn bàn đơn giản lại không mất vẻ sang trọng, mỗi một đồ vật đều trực tiếp thể hiện rằng nơi này không phải là phòng bệnh ở bệnh viện, nhưng thoạt nhìn cũng không giống như nhà tù nhốt người khác… Trong hình dung của y, ngược lại y cảm thấy được nơi này dường như là một gian lữ quán, tựa như loại khách sạn bình dân của cha nuôi mà lúc trước y từng tới phụ giúp, nơi này rốt cuộc là đâu?
Có chút cố hết sức đứng dậy đang định xuống giường, không ngờ miệng vết thương trước ngực vốn đã sắp khép lại lại chảy ra mấy vệt đỏ sậm, hơn nữa tay phải bị miếng ván gỗ cứng gắt gao cố định lại, cùng với khắp nơi trên người đủ mọi vết trầy da, vết cắt lớn nhỏ… Khoan, cảm giác đau đớn trong phút chốc liền nhanh chóng nảy lên, làm cho y nhất thời đau đến sắc mặt trắng bệch.
“A… Đáng chết, khẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-luyen/1494527/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.