Tả Thụy Nham ôm Trì Vị Phong rất nhanh liền ngủ mất. Trì Vị Phong bị ôm, vốn cũng đủ mệt, cũng cảm thấy buồn ngủ.
Bên ngoài tiệc đến 9h cũng tàn, Trì mẫu thân lên phòng gõ cửa.
Thanh âm của bà nghe có chút do dự “Tiểu Phong a, Tiểu Phong?”
“Ân…” Trì Vị Phong mơ mơ màng màng mở mắt, nhưng mà trên lưng vẫn còn bị hai cánh tay nào đó ôm trụ, đành phải cao giọng đáp, “Con đã tỉnh rồi, mẹ vào đi.”
“Vậy mẹ mở cửa đây” Trì mẫu thân từ khi lọt lòng tới nay, lần đầu tiên đi vào phòng con mình mà có chút hồi hộp.
Đương nhiên trong phòng không có hình ảnh nào phải bị nghiêm cấm, chỉ là trên giường có hai người, một người đang an nhàn ngủ, một người thì dựa nửa người lên đầu giường. “Tiểu Phong.” Trì mẫu thân đứng ở ngay cửa không bước vào, “Tất cả mọi người đã ăn xong rồi, hai anh em Tả gia hình như đã có chút say, con mau xuống lấy xe đi.”
“Nga, được.” Trì Vị Phong vỗ vỗ tay Tả Thụy Nham , “Buông ra, buông ra a.”
Tả Thụy Nham càng ôm càng thấy thoải mái, vẫn nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Nhưng mà mẹ mình đang nhìn, Trì Vị Phong cũng cảm thấy ngượng ngùng.
“Buông tay đi, em phải đứng dậy .”
Tả Thụy Nham nhấc đầu, gối lên đùi Trì Vị Phong, mang theo âm thanh đầy buồn ngủ mà trả lời,
“Không cho…”
Anh là dây trói tiên hay sao vậy a, càng giãy dụa thoát ra càng níu chặt lại như vậy, mẹ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-lieu-thac-lieu/2616590/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.