Lời tác giả: Chương này dựa theo cảm nhận của Trì Vị Phong, kì thật cũng có ngược của Tả tiên sinh. Từ những việc xung quanh đoán ra tâm tư của Tả tiên sinh
=o=o=o=o=o=o=o=o=o=o=
Trì Vị Phong đương nhiên đuổi không kịp Tả Thụy Nham.
Người ta bốn bánh, cậu chỉ có hai chân, chờ Trì Vị Phong nghiệm ra thì đã chạy xuống hết lầu, Tả Thụy Nham cũng không thấy đâu.
Nhưng mà Trì Vị Phong chưa vội, cậu quay đầu lập tức chạy về nhà.
Chờ xe bus hay đón taxi đều rất tốn thời gian, hiện tại Trì Vị Phong không có căn bản đủ bình tĩnh để đứng ở trạm chờ xe hay ngồi lỳ một chỗ vì kẹt xa, chỉ có thể chạy thật nhanh, bỏ lại sau lưng ánh đèn neon cùng ngọn gió đêm.
Trì gia nhị lão đang ngồi ăn cơm trong phòng khách nói chuyện phiếm, chợt nghe tiếng cửa bị đạp mở, Trì Vị Phong một tay chống lên cửa, một tay ấn ngực thở hổn hển.
Cả hai người dạo gần đây vốn đã để ý Trì Vị Phong có điểm bất ổn, chính là Trì gia theo chủ nghĩa tự do nên không hỏi đến. Bây giờ nhìn cậu như vậy, rốt cuộc không thể ngồi yên.
“Sao lại thế này?” Trì phụ thân và Trì mẫu thân vây quanh.
Trì Vị Phong thở phì phò, mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt chất đầy bi ai, cơ hồ sắp chảy cả nước mắt, thiếu chút nữa hù ba mẹ cậu thụt lùi vài bước.
“Con trai, làm sao vậy? Đừng nóng vội a, không có việc gì đâu.” Trì mẫu thân khẩn trưng vỗ vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-lieu-thac-lieu/2616569/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.