Nếu Trì Vị Phong có một câu châm ngôn dành cho mình, nhất định là tám chữ—- bất cầu thậm giải, nan đắc hồ đồ.
Tìm hiểu kỹ một vấn đề nào đó, cậu trước nay chưa từng làm thế.
Rất nhiều việc, Trì Vị Phong chỉ nghi hoặc một lát rồi thôi. Cho nên cậu từng nghĩ tới phương thức để tìm ra lời giải đáp.
Đối mặt với câu hỏi của Tả Thụy Nham, cậu theo bản năng ngậm miệng lại.
Tả Thụy Nham cũng chỉ nhìn cậu, nếu không phải cánh tay kia còn run rẩy, Trì Vị Phong thật sự không biết anh đang tức giận.
Không giống với bình thường, không phải đơn giản là sắc mặt âm trầm, biểu tình Tả Thụy Nham lúc này thậm chí cũng không có gì thay đổi, nhưng Trì Vị Phong cảm thấy có một loại khí tức rất bi ai, chậm rãi từ đôi mắt của Tả Thụy Nham lan tỏa ra, kết thành một mạng nhện thật lớn dính chặt lấy cậu, khiến cậu không có khả năng nhúc nhích. Khuôn mặt kia vẫn giống như lần đầu gặp mặt, vẫn là khuôn mặt được che phủ bởi lớp mặt nạ tuấn tú, nhưng ở chung lâu ngày với cậu lại xuất hiện một vết nứt nhỏ, sau đó hoàn toàn biến mất.
Trì Vị Phong không khỏi lo sợ. Toàn thân đều cảm tháy kinh hoàng. Chính mình không biết lại làm nên lỗi lầm ngu xuẩn nào hay không…..
Thật lâu sau, Tả Thụy Nham cúi đầu, lấy điện thoại di động ra đặt trên bàn. Trì Vị Phong vẫn ngồi yên như trước.
“Cậu đã nói, trên thế giới này cậu là người yêu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-lieu-thac-lieu/2616564/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.