Nếu đem từng sự việc từ đầu tới cuối sắp xếp thành một danh sách, thêm thêm giảm giảm lại, Trì Vị Phong có thể khẳng định mình là người bị hại.
Nhưng mà với tình huống trước mắt, cậu đối với Tả Thụy Nham không hề phẫn nộ, ngược lại còn thấy có chút áy náy.
Mình thật sự là có lương tâm lắm rồi, chẳng qua chỉ là cậu lừa dối người ta nên mới cảm thấy có lỗi thôi.
Trì Vị Phong ghé vào đầu giường, dùng ngón tay chọt chọt trên mặt đồng hồ báo thức.
Cậu dậy sớm hơn so với thời gian đã đặt cho đồng hồ, cứ nhìn chằm chằm cây kim giờ nhích từng chút từng chút tiếp cận đến cây kim báo thức màu vàng.
“Tiểu thiếu niên dậy sớm rời giường, lưng mang túi sách đến trường đi học….”
Tích tắc, khi kim giờ trùng với kim báo thức, tiếng nhạc chuông lập tức vang lên.
Rốt cuộc là người ngu ngốc nào đã sản xuất ra đồng hồ báo thức có tiếng chuông như vậy. các ngươi thật không có kế hoạch, chỉ chú ý đến thị trường nhỏ hẹp bao gồm các em nhỏ còn đi học, còn bọn nhân viên đi làm như tôi thì sao!
Trì Vị Phong ấn nút tắt, cắn răng rời giường.
Cậu thật sự không muốn để Tả Thụy Nham một mình im lặng đứng trong quán ăn, dùng ánh mắt tìm kiếm cậu giữa biển người kẻ đến người đi.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó đã khiến cậu chịu không nổi.
…..
Vẫn ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ như trước, Trì Vị Phong cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-lieu-thac-lieu/2616551/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.