Từ sau cuộc nói chuyện ở quán KTV, Trì Vị Phong bắt đầu tự cho bản thân là bạn thân thiết của Tả Thụy Nham.
Lúc ăn khuya ngày hôm đó, cậu vẫn có chút lo lắng. Bất kể như thế nào, làm người cô độc cũng không tốt, có nhiều bạn bè vẫn tốt hơn a.
Vì thế cậu không từ bỏ mà hỏi lại Tả Thụy Nham “Anh thật sự… Chỉ cần tôi là đủ rồi sao?”
“Đúng.” Tả Thụy Nham cực kỳ cực kỳ trịnh trọng trả lời, “Một mình cậu là đủ rồi.”
Được rồi, anh nói một mình tôi thì sẽ là một mình tôi đi, dù sao Tả tiên sinh thấy vừa lòng là được. Nhưng mà nếu đã là người bạn duy nhất, đương nhiên cũng nên đối xử tối với người ta hơn.
Vì thế thời gian gặp nhau giữa Trì Vị Phong và Tả Thụy Nham ngày càng nhiều, cuối tuần rãnh rỗi cũng sẽ hẹn nhau đi đâu đó.
Tả Thụy Nham vốn là người bình tình ít nói, nếu dẫn anh đến những nơi náo nhiệt ồn ào là điều không tưởng. Cho nên bọn họ thường là đi dạo loanh quanh ở công viên gần nhà Trì Vị Phong.
Loại hoạt động nho nhã điềm đạm này căn bản không hơp đối với người quậy phá như Trì Vị Phong, nhưng sau một khoảng thời gian cậu lại phát hiện thêm một cách sống mới.
Mọi chuyện trôi chảy, hết thảy thoạt nhìn đều không tồi chút nào.
Hôm nay là buổi chiều chủ nhật, Trì Vị Phong cùng Tả Thụy Nham mỗi người cầm một cây kem, cả hai ngồi trên ghế đá trong hoa viên chỗ tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-lieu-thac-lieu/2616537/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.