“Ta sẽ không thương tâm.” Hoa Nam thở sâu, hai tay ôm đầu gối ngồi ở bên giường. Rõ ràng là ngày hè chói chang, y thế nhưng lại đột nhiên cảm thấy rất lạnh, ngay cả lúc trước ở quê nhà tu luyện trong hàn đàm cũng không cảm thấy lạnh như thế. Máu giống như đã nguội lạnh, cho nên tim trong ***g ngực mới có thể đập thong thả như vậy, áp lực trong ***g ngực rất khó chịu, giống như không thể hô hấp.
Không biết đã ngồi bao lâu, Mai Hương mới cẩn trọng tới gần. Nhìn thấy y còn chưa ngủ, nàng có chút kinh ngạc. Bắt gặp vẻ mặt bi thương của y, nàng quỳ xuống khẩn cầu: “Hoàng Hậu, đêm đã khuya, xin Người nghỉ ngơi đi.”
“À…” Ánh mắt Hoa Nam rơi xuống giường, qua khá lâu mới nhận ra Mai Hương còn đang chờ y nằm xuống. Y ngẩng đầu lên, hiền lánh nói với nàng: “Có thể đổi giường khác cho ta không? Cái này… lớn… lớn quá, ta… ta ngủ không được.”
Thanh âm của y có chút nghẹn ngào, từng đợt đứt quãng, kiềm nén một lúc lâu mới dám ngước nhìn thị nữ tri kỷ của mình, ánh mắt hàm chứa ủy khuất nhưng rồi lại kiên cường mở to mắt, nhất định không để giọt lệ nào rơi ra, giống như chỉ cần y không rơi lệ, Giang Giác cũng sẽ không phản bội y mà là thật sự ở Sùng Hoa Điện xử lý quốc sự.
“Hoàng Hậu, hôm nay muộn quá rồi. Đợi trời vừa sáng nô tỳ liền kêu người đến đổi, được không?” Thanh âm Mai Hương ôn nhu đến cực điểm, giống như mẫu thân tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-gia-ga-nham/3124648/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.