Sinh nhật năm trước của Hoa Nam, Giang Giác từng cho phép y về nhà thăm viếng, năm nay đương nhiên không ngoại lệ. Sau khi Hoa Văn quay lại không lâu, y liền hớn hở trở về. Lần này không phải nửa tháng, Giang Giác nói chỉ cần quay lại vào tết Trung thu thì được. Hoa Nam bấm ngón tay tính toán, thời gian dài như thế, y chẳng những có thể ở nhà một thời gian mà còn có thể đến Lạc Phượng Cốc thăm hài tử của tên ngốc phượng hoàng. Tên phượng hoàng thối đó cũng thật quá đáng thương, lão bà của hắn sau khi hạ sinh tiểu phượng hoàng liền trở về thiên đình, để đứa nhỏ còn đang quấn tã lại cho hắn nuôi dưỡng. Tuy thông cảm thì có thông cảm thật, nhưng Hoa Nam vẫn nghĩ, lão bà của hắn trở về thiên đình, có phải đại biểu rằng, Tiểu Văn còn cơ hội?
Mang theo tâm tư làm mai mối giúp Hoa Văn tìm đến Lạc Phượng Cốc, đáp án thu được lại không khiến y cao hứng nổi. Phượng hoàng ôm đứa nhỏ mới sinh chưa được bao lâu, nói: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân*. Trừ đứa nhỏ này, ai ta cũng không cần.”
*Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân: đây là hai câu thơ trong bài Ly tư của nhà thơ Nguyên Chẩn đời Đường, dịch thơ là:
Đã qua bể thẳm khôn còn nước
Ngoài chốn no Vu chẳng có mây
Bài thơ này Nguyên Chẩn làm để khóc thương cho cái chết của vợ ông, Huệ Tùng. Đại ý rằng đã sống với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-gia-ga-nham/3124644/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.