Khuôn mặt Hoa Nam vừa khôi phục vẻ trắng nõn thì lại lập tức đỏ lên, vội vàng nói: “Không có gì cả. Vẫn chưa tới giờ dùng bữa tối, Hoàng Thượng sao lại đến đây?”
“Trẫm chỉ có thể đến đây dùng bữa thôi sao?” Giang Giác cười hỏi: “Tiểu Nam, vừa rồi ngươi chảy nước miếng à?”
“Không có!” Hoa Nam chém đinh chặt sắt, “Không tin ngươi hỏi Mai Hương đi.”
Giang Giác nhìn về phía Mai Hương, hỏi: “Hoàng Hậu nhìn thấy cái gì thú vị đến mức chảy nước miếng thế?”
Mai Hương sợ hãi cúi đầu, vấn đề này nếu không trả lời sẽ đắc tội Hoàng Thượng, nhưng nếu trả lời thì lại đắc tội Hoàng Hậu, nàng nhất thời do dự, không biết nên lựa chọn hy sinh bên nào cho tốt.
Thấy Mai Hương không quyết định được, Hoa Nam cầm lấy quyển sách đã bị ném sang một bên đưa cho Giang Giác, tức giận nói: “Ngươi tự mình xem.”
Giang Giác lật một trang, rồi hai trang, thần sắc vẫn không thay đổi, lập tức khép lại, nhìn Hoa Nam với ánh mắt như lão sư bắt gặp học trò phạm lỗi. Hắn bày ra bộ dáng ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, thở dài nói: “Ngươi lại dám lén lút sau lưng trẫm xem loại *** thư này, ngươi nói, trẫm nên phạt ngươi thế nào đây?”
Hoa Nam bất mãn: “Sao lại phạt ta? Đây là lễ vật của người khác, ta căn bản không biết nó là sách gì, khi mở ra mới biết được thì đã muộn rồi. Ngươi muốn phạt thì phải phạt người tặng chứ, ta cũng chỉ là người bị hại thôi.”
Giang Giác lộ ra thần sắc thận trọng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-gia-ga-nham/28936/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.