Mộc gia
Vì Mộc Trừng kiên trì không cho về nên Lâm Quyết Cảnh phải ở bệnh viện hai tuần mới trở lại Mộc gia. Trong nhà bây giờ đã có một cái tiểu bảo bảo, mỗi ngày tiếng khóc tiếng cười đều nhiều hơn trước.
“Trừng đại ca, ngươi xem cục cưng rất giống Quyết Hàn ca ca a” có hai mắt thật to, cái mũi cao thẳng, cả cái miệng nhỏ nhắn nữa.
“Ta thấy khi nó lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp giống ngươi” Mộc Trừng nựng nựng má cục cưng, làm nó nhoẻn miệng cười.
“Quyết Hàn ca ca nhìn thấy chắc sẽ rất vui” dù sao đây cũng là đứa con đầu của Quyết Hàn ca ca.
“Ngươi muốn trở về sao?” Mộc Trừng vẫn luôn suy nghĩ về vần đề này, nhưng Lâm Quyết Cảnh lại chưa bao giờ đề cập qua nên cũng không có hỏi. Nhưng hôm nay cứ mãi nghe nhắc đến ‘Quyết Hàn ca ca’ nên nghĩ cũng đến lúc hỏi.
Lâm Quyết Cảnh nghe được câu hỏi liền cúi đầu. Hắn làm sao không muốn trở về? Không có đêm nào hắn không mơ thấy Quyết Hàn ca ca. Mỗi khi tỉnh lại mới phát hiện đó chỉ là giấc mơ.
“Làm sao trở về?” hắn như thế nào cũng không biết cách để quay về.
“Tiểu Cảnh ngốc!” Mộc Trừng ôm lấy Tiểu Cảnh, xoa xoa đầu hắn, nói “Giờ ngươi đã có cục cưng”
“Đúng vậy” Lâm Quyết Cảnh hắn có cục cưng của mình cùng Quyết Hàn ca ca, như vậy cũng là đủ lắm rồi.
“Ngươi ở nhà đi, ta đi mua sữa bột cho cho cục cưng” Mộc Trừng trên trán Lâm Quyết Cảnh nhẹ nhàng in lại dấu hôn, cười cười rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-duc/178633/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.