Các bạn của Đàm Tự Thần cảm thấy dạo gần đây y rất kì lạ.
Lúc nào cũng ôm một cái hộp bự chảng đen sì chạy tới chạy lui.
Ví dụ như lúc đồng nghiệp cùng nhau đi chơi golf, y nói, “Tôi không đánh đâu” Sau đó ngồi một góc, ôm hộp, mặt không đổi sắc.
(Kì quái, sao mình lại cảm thấy cậu ta đang cười? Là não mình rút gân sao?)
Người bạn gãi đầu, trứng đau rời khỏi chỗ Đàm Tự Thần.
Đàm Tự Thần thực nội hàm ở góc độ người khác không nhìn thấy, ở nơi người khác không nhìn thấy làm một động tác cực kì thần bí —
Tay y thường xuyên dừng lại ở phần thứ mười năm của hộp…cọ a cọ ~
Tiếp theo là ở vị trí thứ mười ba….
Nhẹ nhàng mơn trớn vân vê đi đi lại lại.
Đàm tiên sinh tan vỡ…
Trong《 Thần du vật ngoại》có nói đỉnh cao của trình độ, chính là đại âm hi thanh (âm to thanh nhỏ),to mà vô hình.
Mà cảnh giới cao nhất của cười, chính là không tiếng động, thâm sâu hệt như tên gọi.
Cho nên người khác không thấy nội tâm y đang phát ra một vạn từ “Ha hả”
Ha hả là cái chi? Là một loại thái độ lạc quan đối với cuộc sống tan vỡ.
Xem sách con heo, bị mẹ già tịch thu, ta nói, ha hả.
Đọc truyện nhìn đến đoạn …m ta nói, ha hả.
Giữa trưa cơm không hết, ta nói, ha hả (?)
Ha hả càng thêm khoẻ mạnh, hôm nay, bạn đã ha hả chưa?
(đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-tui-ra-khoi-bup-be-tenh-duc/2322629/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.