Dịch: Rin Ngày hai mươi chín, bên ngoài phòng ngủ của Tức vương tại Khang thành, Chung Ly, Chung Viên đều nghe tiếng Tức vương mắng cả ngày “Xú nữ nhân chết tiệt!”. Bọn họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, sao Vương lại tức giận đến như thế? Chẳng phải đêm qua ở cùng Phong vương rất hạnh phúc sao? Nhưng bọn họ không dám đi hỏi, chỉ cẩn thận đứng bên ngoài hầu hạ Vương. Mà ở Khang thành ngoại trừ Vương có thái độ khác thường thì mọi chuyện cơ bản đều bình yên vô sự, chỉ có ba vị tướng quân Tề Thư, Từ Uyên và Trình Tri đều mang vẻ mặt đau buồn. Ngày ba mươi, cuối cùng Tức vương cũng không còn tức giận mắng chửi nữa, có điều cả ngày đều đóng cửa nhốt mình trong phòng không ra, mọi chuyện trong thành đều do chư tướng sắp xếp ổn thỏa, thế nên không có việc gì cần huynh đệ song sinh mạo hiểm tính mạng gõ cửa phòng của hắn. Mặc dù tầm nhìn có hạn nhưng hai người đều biết rằng Phong vương không có ở trong thành, mà có vẻ như ai cũng biết chuyện đó. Huynh đệ song sinh cũng không quan tâm lắm, chỉ cẩn thận chăm sóc thật tốt cho Tức vương. Ngày một tháng hai, sáng sớm. Khang thành vẫn yên lặng, mặc dù nơi này có mười vạn đại quân tập trung nhưng quân và dân vẫn chung sống hòa hợp với nhau. Phong Vân Kỵ cũng vẫn bình tĩnh dù lúc này vương của bọn họ không có trong thành. Mà ngày thứ hai khi Tức Vương đến thành, Phong Vương liền phái Tề Thư ra lệnh cho toàn quân, người bị thương nặng chưa lành trở về Đế Đô tĩnh dưỡng, những người còn lại phải nghe theo mệnh lệnh của Tức Vương! Mặc Vũ Kỵ, Phong Vân Kỵ không hề nghi ngờ mệnh lệnh này. Ngày đó Phong Vương trúng tên Tức Vương hoảng loạn, ngày đó thấy Tức Vương vì cứu Phong Vương mà thương nhau tóc bạc chỉ sau một đêm, ngày đó hai vị vương ôm nhau thắm thiết trước mặt vạn quân, tình cảm như vậy đều khiến cho mọi người khắc ghi trong lòng Tất cả mọi người đều tin tưởng rằng hai vương có tình cảm sâu nặng, hai nước đã hòa hợp làm một, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu! Ngày hôm nay, Tức vương cuối cùng cũng chịu ra khỏi cửa, huynh đệ họ Chung lập tức hăng hái lấy lại tinh thần hầu hạ hắn thật tốt. Có điều Tức vương suốt ngày chỉ ở tại ngự thư phòng cho nên rất khỏe, lại cực kỳ bận rộn, tới tận tối mịt mới quay về phòng mình nghỉ ngơi, lúc quay về thì mọi thứ trong thư phòng đều gọn gàng ngăn nắp. Ngày hai tháng hai. Sáng sớm Phong Tức vẫn như cũ đi đến thư phòng, huynh đệ song sinh hầu hạ hắn ăn sáng xong liền đứng đợi ngoài cửa. “Chung Ly.”. Một lúc sau nghe được tiếng gọi to bên trong, Chung Ly lập tức đẩy cửa chạy vào. “Ngươi đem thư này gửi tới Thương Thư Thành, nói bổn vương giờ Thìn ngày mai mời Hoàng Vương đến đỉnh núi Thương Mang đánh cờ!” “Vâng”. Chung Ly vội vàng nhận thư rồi lui ra ngoài. “Chung Viên.” “Có.” Chung Viên tiến vào. “Triệu sáu vị tướng quân Kiều Cẩn, Đoan Mộc, Khí Thù, Tề Thư, Từ Uyên, Trình Tri đến đây.” “Vâng”. Chung Viên nhận lệnh đi xuống. Đợi trong thư phòng không còn ai nữa, Phong Tức mới nhìn về phía cửa sổ, hôm nay là một ngày nắng đẹp gió mát. “Nữ nhân chết tiệt!”. Hắn lại tức giận buột miệng mắng. Phong cảnh tươi đẹp ngoài cửa sổ cũng không thể dập tắt được lửa giận trong lòng hắn, mà mấy người hầu hạ ngoài thư phòng vốn đã nhìn thấy hình tượng tức giận mắng chửi của vương từ mấy ngày trước, cho nên cũng không hề ngạc nhiên. Một lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên. “Vương, sáu vị tướng quân đã đến.” “Cho vào.”. Phong Tức điều chỉnh lại tâm tình, vẻ mặt nghiêm chỉnh, ung dung ngồi xuống vương tọa. Dù sao chuyện gì tới cũng sẽ tới, nên đối mặt thì sẽ phải đối mặt, nên làm thì sẽ phải làm. Ngày ba tháng hai, Tức Vương và Hoàng Vương gặp nhau trên đỉnh núi Thương Mang. Ngày đó ánh nắng ban mai vừa khẽ chớm, hai vị vương giả một đông một tây đã ung dung lên núi. Một ngày trời xanh không mây, gió nhẹ nắng ấm. Ngày đó, đại quân Khang thành và đại quân Thương Thư thành đều hết sức mong đợi. Ngày đó, sáu vị tướng quân tại Khang thành đều mang tâm tình phức tạp nhưng lại không thể làm gì. Ngày đó, thiên địa trở nên yên tĩnh như trở về thuở sơ khai. Ngày đó, buổi trưa, trên ngọn núi Thương Mang, có một bóng đen đột ngột xuất hiện. Ngày đó, Mặc Vũ Kỵ, Phong Vân Kỵ tại Khang thành yên tĩnh chờ đợi mệnh lệnh của Tức Vương, nhưng chỉ thấy Tức Vương cười lạnh nhạt. Tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Thở dài một hơi, giống như đem toàn bộ nỗi niềm trong lòng trôi ra ngoài. “Ám Mị, Ám Tiêu.”. Ngưng âm khẽ gọi. Giữa ban ngày có hai bóng đen quỷ mị không một tiếng động bay vào. “Xin đợi lệnh vương!” “Đi Kình Thành.”. Phong Tức híp mắt lại, hiện giờ tâm trạng hắn không tốt, ánh nắng mặt trời sáng rực lại như muốn đối đầu hắn … “Đưa Xuyên Vũ, Xuyên Vân đang hôn mê đến núi Thiển Bích, sau đó nói với bọn họ, từ nay về sau cứ thoải mái nói cho thế nhân biết, bọn họ tên là Ninh Xuyên Vũ, Ninh Xuyên Vân.”. “Vâng”. Bóng đen lên tiếng trả lời rồi lập tức biến mất, chưa bao giờ dám nghi ngờ lệnh vương. “Ám Võng, Ám Lượng.” Lại thêm hai bóng đen nữa xuất hiện. “Xin đợi lệnh vương!” “Đem hai phong thư này, chia nhau gửi cho Vương thúc và Phong Vĩ ở Đế Đô!”. Phong Tức mỗi tay đưa một bức thư. “Vâng”. Hai bóng đen trả lời rồi vô thanh vô tức rời đi. “Nữ nhân chết tiệt!”. Hắn không tự chủ được lại bắt đầu chửi bới. Chuyến đi này có vẻ là một đi không trở lại, mình không cam lòng chút nào! Thật hận không thể ăn thịt nữ nhân kia! “Hihi…Chàng nhớ ta sao?”. Một tiếng cười khẽ làm cho hắn ngẩng đầu, một người ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ, áo trắng tóc dài, vô câu vô thúc, đây chả phải là người khiến hắn hận nghiến răng nghiến lợi mấy ngày nay hay sao!? Lúc này mọi giận dữ trong lòng hắn đều hoàn toàn biến mất, cảm giác không cam lòng nhất thời hóa thành hư không, bình tâm tĩnh khí, nhàn nhạt thản nhiên liếc mắt một cái, nói: “Không phải nàng đang tiêu dao giang hồ à? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Người ngồi trên bệ cửa sổ cười sáng lạn: “Hồ ly đen, sau khi ta đi rồi thì chợt phát hiện ra quên làm một việc, mà việc này nếu không hoàn thành thì có lẽ ta sẽ hối hận đến chết!” Phong Tức chậm rãi nhìn nàng, cười đến vân đạm phong khinh: “Thật hiếm thấy, chẳng biết chuyện gì mà khiến nàng xem trọng như vậy, đến mức chết cũng không nhắm mắt được nha!?” Người ngồi trên cửa sổ phủi phủi tay nhảy xuống, đi đến giữa phòng chỉ thẳng ngón tay vào hắn, quang minh chính đại hùng hồn nói rằng: “Ta muốn cướp chàng.” (#Ân: quá táo bạo rồi!!!) Tiếng nói vừa dứt, bạch lăng lập tức bay ra, quấn bên hông người đối diện. “Hồ ly đen, chàng không có ý kiến gì chứ?”. Phong Tịch cười híp mắt nhìn người đang bị nàng quấn lấy. “Ta chỉ không hiểu một chút.”. Người đang bị bạch lăng quấn lấy không chút hồi hộp, vẫn khoan thai đứng thẳng giống như đang chờ nàng đến trói, con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn nàng: “Nàng cướp ta làm gì?” Bạch lăng từng chút từng chút buộc chặt, từ từ kéo người đối diện tới gần mình, đến khi kề sát khuôn mặt thì nàng nhẹ nhàng, trịnh trọng nói: “Chiêu vi phu tế!” (1). Chiêu vi phu tế: Tuyển làm hôn phu. Bạch lăng phất lên, hai tay ôm lấy hắn, hai thân ảnh một trắng một đen bay ra cửa sổ, nhảy qua mái nhà rồi thoáng biến mất. Chung Ly, Chung Viên nhìn hai thân ảnh đang dần dần đi xa kia, thở dài một hơi. “Aizzz…Chúng ta cũng nên hành động rồi, phải không?”. Cả hai cùng thở dài kêu lên, sau đó hai người nhìn nhau, lại cùng nhau cười. (#Ân: các ngươi không bị bệnh gì chứ?) Đại quân Phong – Mặc lúc này đang tập hợp tại giáo trường, bởi vì hai vị tướng quân Kiều Cẩn, Tề Thư vừa truyền lệnh, chuẩn bị công bố vương chiếu! Khi đó đang là sáng sớm, thời tiết tuy có chút lạnh nhưng được ánh mặt trời trong trẻo chiếu xuống khiến người khác cảm thấy sảng khoái tinh thần. Mười vạn đại quân nghiêm trang đứng giữa giáo trường, đen trắng phân biệt, y giáp chói mắt. Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía thành lâu thật cao phía trước, cùng đợi hai vị tướng quân ban chiếu. Chỉ là… Người bọn họ chờ còn chưa tới thì đã có hai thân ảnh một đen một trắng từ trên trời đáp xuống, đứng thật cao trên đỉnh lầu, gió thổi tay áo bay bay, phiêu phiêu phất phất tựa như tiên nhân giáng thế. Vạn quân còn chưa kịp phản ứng, một giọng nói dịu dàng trong trẻo đầy nét cười vang vọng trên bầu trời Khang thành: “Phong Vân Kỵ, Mặc Vũ Kỵ, nghe đồn Tức Vương của các ngươi tuấn nhã vô song, hôm nay được nhìn thấy quả là danh bất hư truyền, vì thế Bạch Phong Tịch ta sẽ cướp về làm chồng, đặc biệt thông báo khắp thiên hạ, ai dám tranh người của ta, tất sẽ tiêu đời dưới ba tấc kiếm!” “Nàng thật muốn làm ồn ào để cho cả thiên hạ đều biết sao?”. Hắn lắc đầu thở dài nhìn nữ nhân tùy ý vô câu vô thúc bên cạnh tỏ vẻ bất đắc dĩ, giống như bị ép buộc, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng. “Hì hì…Để cho cả thiên hạ biết Tức Vương bị Bạch Phong Tịch ta cướp về làm chồng, không phải rất thú vị sao?”. Phong Tịch cười vui vẻ. “Hả?”. Vạn quân bên dưới đồng loạt ồ lên kinh ngạc, ngước mắt nhìn lên, dù ở khá xa nhưng cũng có thể lờ mờ thấy đó là Tức Vương và Phong Vương. Không phải Phong vương đã quay về Đế Đô rồi sao? Làm thế nào lại xuất hiện vào lúc này? Lại còn đứng đây phát ngôn bừa bãi? Mà Tức vương vì sao cứ để mặc nàng như vậy? Đúng lúc đó, bóng đen kia nhấc tay, vạn quân bên dưới lập tức im lặng. “Ta, Phong Tức chiếu lệnh: Mặc Vũ Kỵ, Phong Vân Kỵ phải hành sự theo vương chiếu do hai vị tướng quân Kiều Cẩn và Tề Thư ban bố, cũng nghe theo sự chỉ huy điều hành của hai vị tướng quân, ai dám bất tuân sẽ bị ghép tội thần tử phản nghịch!”. “Các ngươi đều nghe rõ rồi chứ, dám bất tuân sẽ bị coi là thần tử phản nghịch!”. Thanh âm trong trẻo to rõ của Phong Tịch từng khắc tiến vào trong tai của mỗi người. “Bây giờ chúng ta đi.” Cả hai quay đầu lại cười, nắm lấy tay nhau, cho dù giang hồ phía trước mênh mông, cho dù phong ba bão táp không biết trước, từ nay về sau, chúng ta gắn bó với nhau! Hai thân ảnh một đen một trắng nhanh chóng bay đi, biến mất trong tầm mắt của mười vạn đại quân, biến mất trên bầu trời Khang thành. Vạn quân còn chưa kịp hoàn hồn sau một hồi khiếp sợ, si ngốc, Kiều Cẩn, Tề Thư đã cầm chiếu thư đứng trên thành lâu. “Phụng hai vương chiếu mệnh…...” Từ đó về sau, có rất nhiều lời đồn đãi. Có người nói, Bạch Phong Tịch ái mộ Tức Vương tuấn nhã, cướp về làm phu quân. Có người nói, Tức Vương vì mê muội phong tư của Bạch Phong Tịch đã bỏ cả giang sơn chạy theo nàng. Cũng có người nói, Bạch Phong Hắc Tức kỳ thật chính là Phong Vương và Tức Vương, bọn họ vì sợ quân uy của Hoàng Vương cho nên mới bỏ chạy. Còn có người nói, Phong Vương, Tức Vương không phải vì sợ hoàng vương mà là vì không đành lòng nhìn sinh linh bá tánh thống khổ, cho nên mới cùng nhau bỏ trốn, quy ẩn núi rừng, sống một cuộc sống thần tiên quyến lữ… Truyền thuyết có rất nhiều, bất luận là nơi giang hồ hiểm ác hay là chốn dân gian đơn giản thôn quê cũng luôn luôn có rất nhiều chuyện kể về hai người, luôn luôn có vô số lời phỏng đoán, thế nhưng truyền thuyết thì vẫn chỉ là truyền thuyết. Ngày đó, sách sử có ghi lại một câu thế này: Ngày ba tháng hai năm Nhân Dĩ thứ mười chín, Phong Vương, Tức Vương chiếu cáo thoái vị. Truyền thuyết cũng tốt, sách sử cũng được, xuất sắc, ngắn gọn, phê bình, khen ngợi…gì gì cũng được, những thứ này so ra đều thua kém cảm nhận của mười vạn đại quân, ngày đó tận mắt nhìn thấy hai người rời đi! Hình bóng tiêu sái vô câu vô thúc, phong tư phiêu lãng khinh nhàn như vậy mà dám nói là “bỏ trốn”, thật là bôi nhọ bọn họ! Trên bầu trời xanh thẳm, ánh nắng rực rỡ, có hai người được bạch lăng buộc vào nhau, giống như chim liền cánh, cây liền cành, rồng bay phượng múa! “Sau trận chiến tại Đông Đán, hùng binh kỳ trận, làm tổn thất binh lực của ta. Thương Mang hội ngộ, trì thế luận đạo, ta thua xa không bằng. Hoàng Vương là người hùng tài, nhất định sẽ là minh chủ. Cứ khư khư danh lợi, thì binh sĩ tổn thương đặt ở đâu? Đã muốn an dân, thì sao phải làm khổ bách tính? Ta nay đi xa, giao trọng trách cho Hoàng, tâm thật hổ thẹn! Chỉ mong tướng sĩ thể nghiệm và quan sát chữ ‘Nhân’, thương dân như con, ủng hộ Hoàng chủ, góp sức thái bình!”. Đây là chiếu thư thoái vị do tự tay Tức Vương viết. Trước nói về đại nghĩa, sau nói về nhân từ, mọi người đều bị Tức vương làm cho cảm động. Ngàn năm sau, hậu nhân lật lại ‘Đông thư. Liệt hầu. Phong Vương Phong Tức thì ai nấy đều tán thưởng Tức Vương một chữ “Nhân”! Sau khi HoàngTriều đăng cơ, sử quan ghi chép lại trong《 Đông thư , nghiêm chỉnh kể rằng: Phong, Tức hai vương tài đức vẹn toàn, điều binh khiển tướng, cai quản phân chia hai thiên hạ rõ ràng, tấm lòng rộng lớn như trời xanh, hiểu được nỗi khổ của sinh linh, không muốn lại xảy ra chiến tranh, nên mới vứt bỏ vương vị, phiêu bạt giang hồ, âu cũng là một việc tài đức! Viết lại những điều như vậy, sử quan lại không sợ hoàng đế đương triều trách tội, dù có bị giáng tội cũng muốn ghi lại khí thế của hai vương! Mà Hoàng Triều là một vị vua có tài trí mưu lược xuất sắc, cũng không giáng tội vị sử quan, trái lại còn ra lệnh sửa chữa, mặc cho sách sử ghi lại, không sợ đời sau dị nghị, trí tuệ và khí phách như vậy khiến cho hậu nhân phải vỗ tay cảm thán! Mà hai người đã rời đi kia, là bạch phong hắc tức cũng tốt, hay Phong Tức son g vương cũng được, bất kể là hiện tại hay ngàn năm sau này, như vậy hai người so với truyền thuyết đi cùng với thời gian! Sau này hãy nói. Không nhắc tới Khang thành vạn quân vô chủ, không nhắc tới người trong thiện hạ rung động, rời xa Khang thành hơn mười dặm trên một con đường nhỏ, hai người một đen một trắng bước đi song song, khoan thai. Lúc này bọn họ không còn là Phong Tức vương của thiên hạ nữa, mà chính là người của giang hồ Bạch Phong Hắc Tức tiêu sái tự do. “Nàng yên tâm sao?”. Phong Tức nhìn người bên cạnh híp nửa con mắt như muốn đánh nhau. Nữ nhân này lúc cởi vương bào, lại tham ăn, tham ngủ, lười biếng, bừa bãi…Tất cả những thói hư tật xấu đều trở lại, hình tượng nữ vương cao quý nghiêm nghị chỉ là giả trang, thực chất bên trong …Aizzz…Thôi, thôi! Cả đời này đều không có cách nào sửa được! “Yên tâm.”. Phong Tịch tùy ý phất tay, ngáp một cái, nói: “Phong Vân Kỵ sẽ không làm trái lệnh của ta, hơn nữa bọn họ cực kỳ kính trọng Tề Thư, Từ Uyên, Trình Tri, Khang thành còn có Tề Thư ở đó, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Mà Từ Uyên lúc mang theo chiếu thư về nước đã ngăn cản hết những tên quan thần có ý đồ dị thường, Phùng Kinh, Tạ Tố đều là những cựu thần xưa nay yêu nước thương dân, chắc chắn sẽ không không để cho dân chúng đi vào con đường lầm than. Nói thẳng ra thì dân chúng cũng không quan trọng cái ngai vàng kia là ai ngồi, mà là ai có thể cho họ một cuộc sống bình yên. Hoàng Triều cũng không phải hạng người tàn bạo vô văng, hơn nữa ta đã ra ba vương lệnh, ít nhất cũng phải đợi hai năm Phong Vân Kỵ mới thuyết phục được Hoàng Triều.” Nói xong nàng quay đầu cười nhìn Phong Tức “Còn chàng thì sao, Phong Vân Kỵ của ta không thể so với Mặc Vũ Kỵ của chàng.” Phong Tức cũng chỉ cười nhạt: “Trong tứ đại kỵ không chỉ có Phong Vân Kỵ trung thành mà Mặc Vũ Kỵ cũng rất đáng hoan nghênh, bọn họ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh, quyết không dám trái! Kiều Cẩn vốn là trung thần, chắc chắn không có lòng riêng, mà lão hồ ly Vương thúc kia còn ước dọn dẹp xong mọi thứ để lão có thể yên ổn dưỡng già, tiểu tử Phong Vi lại có Vương thúc ở bên cạnh nên không phải lo lắng. Về phần người thân của ta thì… Hừ, với năng lực bây giờ bọn họ không quyền không binh, dám tạo phản thì cũng chỉ đáng cho Hoàng Triều giết gà dọa khỉ!”. Hắn cười lạnh lùng nói. “Ừm! Chàng đoán xem Hoàng Triều sẽ làm gì với bọn họ?”. Phong Tịch chớp mắt mấy cái hỏi. “Vô vị.”. Phong Tức khinh thường liếc nhìn nàng: “Nếu chỉ có bấy nhiêu tướng sĩ thôi mà hắn cũng không thu phục được thì làm sao có thể ngồi lên vương vị? Hắn mà dám làm gì tướng của ta, đừng mong có thể ngồi vững trên giang sơn!” “Hì hì…Hồ ly đen, chàng không hối hận chứ?” Phong Tịch cười tủm tỉm ghé sát vào tai hắn. “Hối hận thì sao? Không hối hận thì sao?”. Phong Tức hỏi lại. “Hi…Mặc kệ chàng hối hận hay không, đời này của chàng đã bị ta trói lại!”. Phong Tịch chỉ chỉ đến bạch lăng đang cột bên hông hắn. Đôi mắt phượng của Phong Tức hơi nhướng lên, cúi đầu nhìn nàng: “Nữ nhân, đừng tưởng ta không biết nàng đánh cờ với Ngọc Vô Duyên!” Phong Tịch nghe vậy khẽ giơ tay lên: “Chàng biết thì sao? Tính nhảy vào phá đám à?” “À được…”. Hắn mỉm nàng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng cắn vành tai trắng như tuyết của nàng, lẩm bẩm: “Trong thiên hạ, vạn vật như bụi trần, duy chỉ có nàng là châu ngọc trong lòng ta, thấm vào xương cốt, hòa với máu ta, không dứt ra được!”. “Hì hì…Ta muốn đem những lời này khắc vào gia phả Phong thị.” (Bạch Phong thị) “Là Phong thị.” (Hắc Phong thị) “Không phải đều giống nhau sao.” ……...... Hai cái bóng một trắng một đen càng lúc càng xa dần, tiếng cười nói cũng dần dần biết mất. Trên dỉnh núi Thương Mang, hoàng hôn nặng nề buông xuống, Thu Cửu Sương, Hoàng Vũ dùng hết sức lực, cuối cùng cũng chạy lên được tới nơi, nhưng chỉ thấy một mình Hoàng Triều đang đứng đón gió, khoanh tay nhìn lên trời cao, giống như đang suy nghĩ cái gì. “Vương, nên xuống núi rồi.” Thu Cửu Sương lên tiếng. Hoàng Triều lại không hề nhúc nhích như không nghe thấy gì, vẫn đứng im lặng ở bên sườn núi để làn gió thổi bay vạt áo. Hoàng Vũ và Thu Cửu Sương liếc mắt nhìn nhau liếc, cũng không nhắc lại, chỉ lặng im đứng ở phía sau hắn. Được một lúc lâu, mới nghe thấy Hoàng Triều mở miệng nói: “Hắn nói với ta, nếu có được thiên hạ mà mất đi người mình yêu nhất, vậy cũng chỉ là một ‘người cô đơn ’. Điện ngọc ngai vàng, sơn hà gấm vóc đều không bằng được ôm nương tử mà cùng nhau đi khắp thiên hạ. Hắn cứ như vậy đem một nửa thiên hạ trao cho người khác, hai ngươi nói xem là thông minh hay là ngu muội?” Hai người vừa nghe như vậy không khỏi giật mình, vốn tưởng sẽ có một trận long tranh hổ đấu, không ngờ kết thúc lại như vậy! Hoàng Triều quay người lại, đi tới trước bàn cờ. Trên bàn đá những quân cờ vẫn giữ nguyên như cũ, chưa từng bị di chuyển chút nào, chỉ khác là phiến đá trước mắt khắc hai dòng chữ: thả thị thiên hạ như cỏ rác, dắt tay thiên nhai cười tiên gia! “Tàn cục Thương Mang dâng mong đợi Anh hùng hội tụ đoạt chí tôn” . Hoàng Triều đọc hai câu thơ trên vách đá, tâm trạng có chút phức tạp: “Rõ ràng là muốn đoạt ngôi vị chí tôn, nhưng cũng coi “Thả thí thiên hạ như cỏ rác, nắm tay nhau cười đi khắp thế gian”, thiên hạ này là thứ mỗi người đều ước muốn có được, vậy mà hắn lại có thể buông bỏ dễ dàng như thế?!” Cúi đầu nhìn bốn tấm lệnh phù, có thể điều khiển trợ thủ đắc lực nhất, một bên là chủ soái tượng trưng cho mặc vũ lệnh và phong vân lệnh, một bên là vương giả tượng trưng cho huyền mặc lệnh. Hoàng Vũ và Thu Cửu Sương lại nhìn nhau, mơ hồ không thể hiểu nổi suy nghĩ của hai người họ. “Ngày mai các ngươi chuẩn bị cùng ta đi Khang thành một chuyến.” Giọng nói của Hoàng Triều khôi phục lại bình tĩnh. “Cần mang theo bao nhiêu đại quân?” Thu Cửu Sương hỏi. “Không cần.” Hoàng Triều lại nói. “Vương......” Thu Cửu Sương định lên tiếng nói tiếp. “Nếu ngay cả những chuyện như vậy bổn vương cũng không thể giải quyết nổi, làm sao có thể đứng đầu quân đội phong vân cùng mặc vũ được!” Hoàng Triều phất tay quả quyết nói. “Kiều Cẩn, Đoan Mộc, Khí Thù, các ngươi có thể đi theo ta là vì ta biết trọng người tài, để các ngươi có thể mở ra khả năng. Hoàng vương là người có trí tuệ sâu rộng, đúng chuẩn mực của một đấng đế vương, chắc chắn sẽ không đối xử tệ với các ngươi. Nếu các ngươi niệm tình ta đối sử với các ngươi như bằng hữu, thì không cần cố gắng nhẫn nhịn tên Mặc Vũ tướng quân. Từ nay quên đi chủ cũ, một lòng đi theo hoàng vương, tạo ra một thiên hạ thái bình, lấy không trái với tâm nguyện của mình, cũng không uổng phí tâm tư của ta!” “Lần này ta dời đi, rất có thể sẽ không trở lại. Người trong thiên hạ có thể sẽ chê cười ta nhát gan, hoặc lưu lại tiếng xấu trong sách sử tới muôn đời, nhưng ta không thay đổi quyết định!” Trên tường thành Khang thành, Kiều Cẩn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, màn đêm tối đen như mực, sao sáng nhấp nháy, đột nhiên lại nhớ đến cặp mắt đen không tì vết, con ngươi u trầm kia lại thoáng hiện lên một tia sáng. Hắn cùng với Tề Thư hợp lực cuối cùng cũng có thể trấn áp đại quân có mặt ở Khang thành, mà ở kinh thành, có Khí Thù khôn khéo, và Trình Tri hào sảng, có lẽ cũng đã ổn thỏa. Nhưng mà…Cuộc đời này có còn cơ hội cho bọn họ gặp lại hai người đã khiến bọn họ cam tâm tình nguyện thuần phục hay không? “Bất luận mọi chuyện có như thế nào, ta vẫn giúp đỡ hắn.” Phong vương, đây là sự tác thành của người sao? Nếu vương chọn giang sơn, dùng đất nước để giúp hắn đăng vị. Đây là tác thành theo ý chí! Nếu vương đã chọn ngài ấy, bỏ qua giang sơn đế vị, nhưng sẽ được lưu danh sử sách, cả đời có ngài làm bạn! Đây là sự thành toàn trong tâm! Nắm chặt tay, âm thầm thề: vương, xin người cứ yên tâm, Kiều Cẩn sẽ không phụ lại sự kì vọng của người! Mà Tề Thư một đại tướng quân khác của Khang thành không ở trong thành lâu nhậ nhận phần thưởng, lúc này hắn đang đứng trước cửa nhà, có chút đau đầu, do dự xem có nên đi vào hay không. Ai, hay là đi tìm Kiều tướng quân. Cuối cùng hắn thở dài một hơi, đang định đi tìm Kiểu Cẩn xin ngủ nhờ một đêm, nhưng chân vừa nhấc, cánh cửa đã ‘két’ một tiếng liền mở ra “Tướng quân, ngài đã về! Mau vào trong, ta đã làm cơm xong rồi, chỉ chờ tướng quân trở về.” Một giọng nói kiều mị vang lên, từ bên trong một nữ nhân xinh đẹp, vẻ mặt dịu dàng tươi cười ngọt ngào, không phải là của Ngũ Mị nữ quan bên cạnh Phong vương đây sao. “Ta…Ta......” “Có chuyện gì thì cũng nên vào trong rồi nói, bên ngoài tối như mực lại lạnh nữa, ta đã sai người mang rượu lên rồi, uống một ly cho ấm người.” Tề Thư còn không kịp chối từ, đã bị Ngũ Mị lôi vào bên trong, vừa bước vào của đã nhìn thấy một mâm cơm ấm áp. Yên lặng thở dài một hơi, nhớ tới lời nói trước khi vương rời đi: “Tề Thư, Ngũ Mị và bổn vương thân như tỷ muội, ta đã đồng ý với nàng sẽ tìm cho nàng một người chồng tốt, nhưng bây giờ không thể làm được. Có câu là quân có việc, thần tận trách nhiệm, cho nên ngươi hãy thay bổn vương tìm cho nàng một phu quân tốt đi.” Ai, cái này đâu phải là muốn hắn tìm “Phu quân”, rõ ràng là vương muốn hắn làm “Phu quân” của nàng mà thôi! Trái ngược với Tề Thư đang thở dài, ở một khách điếm bên ngoài Khang thành trăm dặm, trong căn phòng chữ thiên ấm áp yên lặng. Có một người mặc trang phục trong cung dịu dàng ngoan ngoãn ngồi im, nữ nhân xinh đẹp nho nhã tay đang cầm một quyển sách, ngồi đối diện với nàng là một nam tử áo xanh thanh tú, đang cầm một chén trà nóng, nhẹ nhàng thổi lá trà, sau đó uống một ngụm, khiến cả thân thể đều ấm lên. “…Phải chăng nương tử đã đi mất, trần ai không gặp Hàm Dương Kiều (cầu Hàm Dương). Lấy áo khẽ lau hàng nước mắt, tiếng khóc thẳng lên tận Vân Tiêu (trời xanh)… Lúc đi thì đầu còn xanh, quay về đầu đã bạc màu biên cương. Biên thành máu chảy thành sông, sinh nam thì khốn sinh nữ thì vui. Sinh nữ xuất giá láng giềng, sinh nam lại phải chôn vùi cỏ xanh… Quả nhiên, chiến sự là tai họa, thảo nào tự xưa binh đao đau khổ, khó có thể khiến vương vui cười, mỗi lần chiến trận càng làm ngài nhíu mày nhiều hơn, ngài đau thương vì những chiến sĩ chết ngoài biên cương kia…”. Nữ nhân nho nhã xinh đẹp ngồi một bên đang đọc một bài thơ, xúc động lên tiếng, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn người đối diện nói: “Cho nên vương mới từ bỏ tất cả để ra đi, thật ra nàng đều vì thiên hạ bách tính, không muốn có chiến sự xảy ra.” “Ừm.” người đối diện gật đầu mỉm cười: “Tịch nhi nhìn qua thì có phóng khoáng độ lượng, kỳ thật rất dễ mềm lòng.” Nhìn nữ nhân đang đọc sách dưới ánh đèn, không khỏi nhớ tới người quỷ dị đêm hôm trước: “Cửu Vi, Lục Vận là tài nữ ở bên cạnh Phong vương đã lâu, Ngươi quay về đoàn tụ với tộc nhân, sau đó đi bái kiến Tịch tiên sinh, vậy Lục Vân xin làm phiền ngươi.” A, gặp Tịch tiên sinh sao? Cửu Vi thản nhiên cười, có duyên thì muốn tránh cũng không thoát, vô duyên đối mặt cũng khó cầu. Ban đêm, ở Thương Thư thành toàn thể đại quân đều đang vui mừng. Trái ngược với sự vui mừng của những tướng sĩ, Hoàng Triều lại im lặng ngồi trong thư phòng, chăm chú nhìn vào bức tranh sương khói ở trên tường. “Cốc cốc!” ngoài cửu truyền dến tiếng gõ nhẹ nhàng, sau đó không đợi hắn cho phép, đã đẩy cửa đi vào. Có thể tùy ý ra vào thư phòng của hắn như vậy chỉ có một người. Quay đầy nhìn lại thấy một người mặc áo trắng đang nhẹ nhàng đi vào. “Vẫn còn đang suy nghĩ sao? Chưa thể hiểu ra à?” Ngọc Vô Duyên tùy tiện ngồi xuống đối diện với Hoàng Triều. “Ta đã hiểu, chỉ là không thể lý giải nổi.” Hoàng Triều nhẹ nhàng lắc đầu, “Hắn làm như vậy không giống với bản tính thường ngày, vì cái gì lại cố tình làm như vậy?” “Tình yêu là ở bên nhau, vượt qua sinh tử.” Ngọc Vô Duyên thản nhiên nói, “Nếu huynh cùng chí hướng thì sẽ có thể hiểu được, nhưng người mà hiểu được, vậy thiên hạ hôm nay đã không phải là của huynh”. ” Tình yêu là ở bên nhau sao?”. Hoàng Triều thì thầm khẽ nhắc lại, mâu quang trong nháy mắt trở nên nhu hòa. “Đúng thế!” Ngọc Vô Duyên cười yếu ớt gật đầu: “Hắn dám làm vậy, huynh và ta chỉ có thể ủng hộ.” “Hâm mộ sao? Có lẽ vậy.” Hoàng Triều ảm đạm cười nói. “Hắn dám xem thiên hạ như cỏ rác, cho nên, việc tranh giành hôm nay ta thắng, nhưng về phương diện khác, ta có lẽ đã thua!” “Không nên bàn đến thắng thua, chỉ cần không hối hận thì thật sự là anh hùng.” Ngọc Vô Duyên chăm chú nhìn Hoàng Triều. “Năm đó sự phụ đã tiên đoán cho ta ở trên đỉnh núi, nhưng hắn cũng không lường trước được kết quả sẽ như vậy.” Hoàng Triều có chút buồn bã nói. “Năm đó, mặc dù Thiên lão Địa lão xem sao Thiên Khải đoán mệnh, nhưng mà…Bọn họ xuống núi quá sớm.” Ngọc Vô Duyên cười nhạt nói, “Cho nên bọn họ không thể nhìn thấy hiện tượng thiên văn kì dị cuối cùng.” “Hả?” “Vương tinh giằng co, dị tinh xuất hiện, ngôi sao này sáng cả Cửu Châu, mãnh liệt nhưng rất kín đáo.” Ngọc Vô Duyên ngửa đầu, ánh mắt giống như xuyên qua nóc nhà, nhìn thẳng đến bầu trời mờ mịt. “Ngôi sao kì dị đó chính là Phong Tịch.” Hoàng Triều hiểu ra nói: “Quả nhiên......” Mày kiếm hơi nhướn, có chút kỳ quái nhìn Ngọc Vô Duyên, “Năm đó huynh bao nhiêu tuổi?” “Mười tuổi.” Ngọc Vô Duyên thành thật đáp. “Mười tuổi?” Hoàng Triều kinh ngạc, sau đó lại cười lớn: “Quả nhiên là người của Ngọc gia!” Ngọc Vô Duyên chỉ cười đáp lại. Một lát sau, Hoàng Triều thay đổi sắc mặt nói: “Ngày mai ta cùng với Hoàng Vũ và Thu Cửu Sương ba người đi kinh thành, không mang theo người nào, ngươi có ý kiến gì không?” “Chuyện Khang thành có thể yên tâm.” Ngọc Vô Duyên nhìn Hoàng Triều, ánh mắt dịu dàng, hơi ngừng lại một chút rồi nói, “Ngày mai ta không tiễn huynh, huynh cũng không cần tiễn ta.” “Bịch!” Hoàng Triều đột nhiên đứng bật dậy, chàng xoay người tiền đến trước bàn trà, “Leng keng!” mấy đồ vật trên bàn đều rơi xuống đất, lúc này hắn bất chấp tất cả, túm lấy tay Ngọc Vô Duyên, lạnh lùng nói: “Vô Duyên, ‘không cần tiễn ta ’ là có ý gì?” “Từ lúc ta và huynh quen biết nhau chưa từng thấy huynh khác lạ như thế này.” Ngọc Vô Duyên đẩy tay hắn ra, xoay người nâng cái bàn dậy, nhặt tất cả những đồ lộn xộn dưới đất lên. “Vô Duyên......” Hoàng Triều thấy Ngọc Vô Duyên bình tĩnh nhặt đồ vât, trong ngực nhảy lên một cái, cảm giác lo sợ không yên này đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được! “Hoàng Triều.” sau khi nhặt tất cả mọi thứ lên Ngọc Vô Duyên mới quay lại nhìn Hoàng Triều, thấy cặp mắt vàng không còn bình tĩnh của hắn, cũng không khỏi cảm động rồi lại thở dài, nâng tay đặt ở trên vai hắn, “HoàngTriều, nhớ kĩ thân phận của huynh, mọi thứ đều có trước, kể cả cô độc.”. Lúc này Hoàng Triều cũng không thể đứng yên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Vô Duyên: “Huynh và ta quen biết cũng gần mười năm, ta tôn kính huynh như thầy, coi huynh như bạn, tuy không phải lúc nào cũng bên canh nhau, nhưng tình cờ gặp nhau, rồi thư từ qua lại, tình nghĩa giữa ta với huynh ta có thể tự tin nói bốn chữ ‘sinh tử chi giao’, mỗi lần có chuyện xảy ra đều có huynhở bên cạnh ta…Ta luôn nghĩ…huynh và ta sẽ như vậy cả đời…Chẳng lẽ…Chẳng lẽ huynh cũng muốn rời bỏ ta sao?” Hình như không thể nhìn vào đôi mắt vàng nhu tình kia, Ngọc Vô Duyên hơi hơi quay đầu, ánh mắt dừng lại trên bức tranh đính trên tường, nhìn thấy sông núi sương mù mờ ảo, thoáng chốc, trong ánh mắt hiện lên chút sương mù, nhưng rất nhanh liền trôi đi mất. “Ngọc gia chúng ta được người đời xưng tụng là tiên nhân, đó là vì Ngọc gia thấu tình đạt lý, không vu lợi, nhưng chỉ Ngọc gia chúng ta mới biết bản thân chúng ta là vô tình không quan tâm mọi chuyện!” giọng nói Ngọc Vô Duyên nhẹ nhàng như sương khói, trên mặt cũng như ẩn hiện một lớp sương mù “Cả đời ta, có thể được huynh đối xử nặng tình nặng nghĩa như vậy, sống cũng không uổng phí, nếu có thể, ta cũng ước có thể tận mắt nhìn huynh đăng cơ, nhìn huynh tạo ra một thiên hạ thịnh thế, làm tri kỉ cả đời, chỉ là…Mệnh ta đã tận, thời gian cũng đã hết!” “Có ý gì?” mắt Hoàng Triều lóe lên tia khác lạ, nhanh chóng nắm chặt lấy ta Ngọc Vô Duyên. “‘ Thiên nhân Ngọc gia vì sao không thể sống thọ cùng trời đất’?” Ngọc Vô Duyên quay đầu nhìn Hoàng Triều, trên mặt là nụ cười đùa cợt, “Ngày đó lúc di chuyển về Hoa đô Phong Tắc Đằng cũng đã hỏi ta như vậy.” ” Thiên nhân Ngọc gia vì sao không thể sống thọ cùng trời đất’?” Hoàng Triều kinh ngạc lặp lại. “Ha ha......” Ngọc Vô Duyên cười, cười đến buồn bã, cười đến bi ai, giơ hai tay ra trước mặt Hoàng Triều, “Hoàng triều, huynh nhìn tay ta xem, huynh hoàn toàn không phát hiện ra sao? Thọ mệnh của ta đã hết!” Ánh mắt Hoàng Triều cúi xuống nhìn vào đường vân trên đôi bàn tay kia, trong chớp mắt, đầu óc nổ tung, mọi thứ như trống rỗng! Phải mất một lúc mới hồi phục lại tinh thần, nhìn rõ lại đôi tay kia, buồn bã, hối hận, đau lòng, sợ hãi những cảm giác đó từ từ hợp lại một chỗ, trong lòng cảm thấy như có một dòng nước siết dâng trào hỗ loạn, sau lại trống trải giống như cái gì cũng không có. Đôi tay trắng muốt như ngọc được điêu khắc! Hoàn mĩ không có một tỳ vết nào, nhưng chỉ có tác phẩm hoàn mĩ như vậy mới khiến cho người ta hoảng sợ. Bàn tay của người này đã chăm sóc bảo vệ như thế nào, để làn da non mịn, tuyệt đối không hóa thành ngọc, làn da trắng nõn, thân nhiệt ấm áp. Nhưng điều làm cho hắn khiếp sợ, bàn tay kia…hoa văn lộ ra dưới lòng bàn tay lại nhạt như vậy, gần như không thể nhìn thấy! Ngắn như vậy, ngắn tới nỗi cái gì cũng không kịp làm! Con người khi còn sống, sinh lão bệnh tử, vinh nhục thành bại, đều ở trong đó, nhưng bây giờ tất cả đều ngắn, một chút cũng không có! Vì cái gì? Tại sao hắn không phát hiện ra? Vì sao tới bây giờ hắn mới biết? Hắn nói hắn kính chàng (Ngọc Vô Duyên) như sư, xem chàng như bạn, nhưng tại sao hắn không phát hiện ra hai tay của chàng đã biến hóa, chưa phát hiện ra bí mật trong lòng bàn tay chàng?! “Vô Duyên......” Hoàng Triều nâng mắt lên nhìn người đối diện, lúc này mới phát hiện ra khuôn mặt chàng cũng như ngọc phát sáng trong suốt, nhưng đôi mắt lúc nào cũng bình thản kia bây giờ lại tràn ngập mệt mỏi, vì sao hắn không phát hiện?! Cánh tay run run, ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Vô Duyên…Ta không xứng để huynh xem là bằng hữu!” “Khờ quá!” NgọcVô Duyên rút tay lại, vỗ vỗ vai của hắn nói: “Chuyện này cũng không phải là do huynh, là tội nghiệt mà Ngọc gia của ta đã tạo thành.” “Tội nghiệt? Chẳng lẽ, năm đó…Cửu La......” Hoàng Triều đột nhiên hiểu ra, trong lòng trùng xuống, “Nhưng mà…chuyện đó cũng không phai lỗi của Ngọc gia, thủy đế cùng thất vương làm ra chuyện sai, vì sao Ngọc gia lại phải gánh chịu? Chuyện này không công bằng! Ta......” Ngọc Vô Duyên đưa tay lên, ngăn cản câu nói tiếp theo của hắn: “Thất vương lúc đó đều biết bi kịch Tê Long Cung năm ấy là do ai làm, chính người nhà Ngọc gia đã hạ huyết chú...... Phong Cực Phong vương cũng có mặt ở đó năm ấy, có lẽ ông ta đã kể chuyện này với con cháu đời sau. Bi kịch năm đó mặc dù do Phượng vương gây ra, nhưng kết cũng vì Ngọc gia, Ngọc gia gánh hết mọi trách nhiệm, cũng là cam tâm tình nguyện. Hơn ba trăm năm qua, Ngọc gia chúng ta chưa có thế hệ nào sống qua ba mươi tuổi, nhưng không một người nào oán hận Thất vương, một thế hệ cũng không hề oán hận, vui vẻ sống quãng đời ngắn ngủi.” “Sau này Thất vương an hưởng vinh hóa phú quý, cũng không biết tất cả những thứ đó đều do người nhà Ngọc gia dùng mạng để đổi!” Hoàng Triều cười, cười đến đau khổ: “Nhưng mà đã nhiều năm trôi qua như vậy, chẳng lẽ Ngọc gia cũng không thể gỡ bỏ huyết chú sao?” “Huyết chú của Cửu La vương tộc không thể gỡ bỏ.” Ngọc Vô Duyên lạnh nhạt cười: “Toàn tộc Cửu La bị hủy diệt lấy một Ngọc gia ra bồi thường, thật ra vẫn là chúng ta được lợi. Cho nên…Sau này huynh đăng cơ, phải đối sử thật tốt với người Cửu La tộc, bù đắp lại tội nghiệt năm đó gia tộc chúng ta đã tạo ra!” “Ta đăng cơ…Ta đăng cơ…Lúc ta đăng cơ thì có việc gì là không thể làm! Vô Duyên, huynhcứ ở lại nơi này, ta nhất định sẽ tìm được linh dược, chắn chắn sẽ có một người nào đó có thể hóa giải được huyết chú! Vô Duyên, huynh hãy tin ta!” Hoàng Triều vội vàng nói. Ngọc Vô Duyên bình tĩnh nhìn Hoàng Triều, thấy vẻ mặt hoảng sợ của hắn, toàn thân bỗng nhiên như được thả lỏng, dường như tất cả mọi việc đều có thể buông xuôi, không còn vướng bận. Cho dù là thầy tướng số thì có thể như thế nào, cho dù cả đời không quen không yêu thì sao, không phải còn có vị bằng hữu tốt trước mắt đây sao? Không phải còn có hắn một lòng thâm tình sao? Cho nên..... Người nhà Ngọc gia không còn muốn gì nữa, yêu cầu đưa ra cũng rất ít, chỉ cần thật tâm sống là đủ rồi! “Hoàng Triều, năm đó Thủy đế cũng không phải không đi tìm tất cả các biện pháp, hơn ba trăm năm qua người nhà Ngọc gia cũng đã suy nghĩ rất nhiều cách, chỉ là......” Ngọc Vô Duyên cười, cười đến vui vẻ, cười đến tiêu sái thong dong, “Người nhà Ngọc gia thật sự rất tin tưởng vào mệnh trời, năm đó rõ rang thủy tổ biết Phượng vương sẽ tạo ra bi kịch, cũng đoán ra được Ngọc gia sẽ gặp kiếp nạn khó qua, nhưng ông không giết chết Phượng vương để ngăn cản tai họa, mà cứ thế để vận mệnh diễm ra. Ông có lý do của ông, có thể là vì năm đó loạn thế không thể mất đi một nhân tài, hoặc là vì Thủy đế, cũng có thể là do tình cảm giữa bọn họ..... Mà Ngọc Vô Duyên ta mặc dù không có khả năng thay đổi vận mệnh của Ngọc gia, nhưng ta cũng không muốn tiếp tục như vậy, ta muốn cho Ngọc gia một kết cục cuối cùng!” “Vô Duyên......” Hoàng Triều nghe vậy có chút chấn động, trong lòng đau nhức. Hắn sao có thể cười nhạt thoải mái nói ra những điều như vậy, Ngọc gia mà người đời ngưỡng mộ từ nay về sau sẽ biến mất hoàn toàn...... “Chim phải về tổ, lá rụng về cội.” Ngọc Vô Duyên nhẹ nhàng cầm tay Hoàng Triều, “Hoàng Triều, thú cũng như vậy huống gì là người. Ngọc gia chúng ta chưa bao giờ chết ở bên ngoài, chúng ta…cũng sẽ về nhà!” Hoàng Triều nắm thật chặt lấy tay Ngọc Vô Duyên, chỉ sợ buông lỏng, người trước mắt sẽ lập tức biến mất, nhưng mà hắn có nắm chặt như vậy, thì Ngọc Vô Duyên sẽ không rời đi sao? Số phận của hắn đã định trước là cô độc ư? “Ta đi rồi, huynh......” Ngọc Vô Duyên nhẹ nhàng thở dài “Sẽ rất cô đơn…Là Đế vương, anh hùng tất theo!” Ngày bốn tháng hai. Hoàng Triều mang theo Hoàng Vũ và Thu Cửu Sương tiến vào Khang thành, được Kiều Cẩn cùng Tề Thư nghênh đón. Một ngày, Hoàng Triều đứng trên thành lâu, bên dưới là mười vạn đại quân, một thân nghiêm nghị, ngạo nghễ anh hung, khí phách thiên hạ, ra lệnh cho phong mặc đại quân. Một ngày ở bên ngoài Khang thành trăm dặm dưới chân núi, hai người Phong Tức đang từ từ cưỡi ngựa, từ trên núi truyền đến tiếng xe ngựa đang chạy, một lát sau liền gặp một nhóm người đi ngựa tiến tới. Đến gần một chút, không phải là huynh đệ Chung Ly và Chung Viên đây sao? Phong Tịch vẫn còn đang kinh ngạc, thì Chung Ly, Chung Viên đã về phía trước, hướng Phong Tức cúi người: “Công tử, việc ngài phân phó tất cả đã làm xong.” “Ừm, rất tốt.” Phong Tức vừa lòng gật gật đầu. “Hồ ly đen, chàng rốt cuộc giở trò gì thế? Những thứ này để làm gì?” Phong Tịch nghi hoặc nhìn một đội xe ngựa dài thật là dài, ít nhất cũng không dưới năm mươi chiếc. “Chỉ là một chút đồ dùng hằng ngày của ta mà thôi!” Phong Tức lại thản nhiên nói.( 50 xe đó ba?! Đồ của ba dùng hàng ngày chứa những cái gì vậy?!) “Đồ dùng hằng ngày?” Phong Tịch trừng mắt, vật dụng hàng ngày có cần đến năm mươi xe chở hay không? Ánh mắt chuyển hướng về phía Chung Ly, nhanh chóng gọi tới. Không ngờ Chung Ly cũng rất thức thời như vậy, xuống ngựa khom người hướng nàng báo cáo: “Bẩm phu nhân, năm mươi xe này trừ hai mươi xe vàng bạc, còn lại ba mươi xe quả thật đều là đồ dùng của công tử hằng ngày. Mười xe xiêm y đai lưng quan mão, mười xe chứa thư tịch, năm xe là đồ cổ ngọc khí, ba xe đựng đồ dùng nấu ăn, một xe chứa nhạc cụ đàn cầm, còn có một xe trống để công tử nghỉ ngơi.”. Chung Ly vừa nói xong đã thấy Phong Tịch dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Phong Tức, còn chưa kịp mở miệng nói, thì Chung Viêm bên kia liền vung tay, mười xe ngựa lập tức tới gần: “Những xe này đều là người hầu của công tử.” rồi quay đầu nói với những người đó “Mời các vị tự giới thiệu bản thân với phu nhân.” Tiếng nói vừa dứt, một đám người ở đó tiến lên, tới trước ngựa của Phong Tịch khom người, giới thiệu tên: “Phu nhân, tôi là người chuyên chuẩn bị y phục cho công tử, Thiên Chân” “Phu nhân, tôi là người chuyên pha trà cho công tử, Tạng Hương.” “Phu nhân, tôi là người chuyên ủ rượu cho công tử, Cúc Tuyền.” “Phu nhân, ta là người chuyên chăm hoa lan cho công tử, Thanh Trì.” …......(#Ân: ta chỉ có thể há hốc miệng mà thôi) Có lẽ vì quá mức ngạc nhiên nên Phong Tịch không phát hiện những người này đã thay đổi cách xưng hô, gọi nàng là phu nhân. Sau khi tất cả những người đó giới thiệu xong, Phong Tịch ngẩng đầu ngửa mặt lên trời thở dài: “AAAA, kiếp trước ta tạo nghiệt gì mà kiếp này lại phải quen biết một quái nhân như thế!” Nhưng Phong Tức giống như còn sợ không đủ, liền nói thêm: “Đi đường mang theo nhiều người không tiện nên ta chỉ mang theo bấy nhiêu đây thôi, chờ nàng và ta tìm được nơi nào đẹp định cư, ta sẽ mang thêm nhiều người hầu nữa.” “Hả?”. lúc này Phong Tịch quả thực á khẩu, không thể nói thêm gì được nữa. Mà những người còn lại khác đang âm thầm đánh giá vị chủ nhân vứt bỏ giang sơn chọn nữ nhân của bọn họ. Một lúc lâu sau, Phong Tịch mới hồi phục lại tinh thần, nhìn đoàn xe thật dài, nói: “Chàng mang theo nhiều đồ vật như vậy, không sợ bị cướp sao?” “Cướp?” Phong Tức suy nghĩ một hồi: “Ta đang tự hỏi ai dám cướp của ta? Đến cả Hoàng Triều cũng phải dè chừng đấy!” Đúng lúc này, một tiếng đàn từ trên đỉnh núi vang xuống dịu dàng như nước suối, thanh nhã như gió, kẻ khác nghe thấy cũng chỉ là tầm thường. “Đây là......” Phong Tịch tập trung lắng nghe, tiếng đàn này nghe rất quen tai, với lại dịu dàng nhẹ nhàng như thế, cũng không phải người thường có thể đàn. “Đây là một đêm ấy.....” Phong Tịch đột nhiên nhớ ra, đây không phải là vào đêm kia Ngọc Vô Duyên ở trên cao tùy hứng đàn ra khúc nhạc này hay sao? Nàng đột nhiên quay đầu ngựa lại, chạy về hướng núi xanh. Tiếng đàn kia cũng càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, dường như người đánh đàn cũng đang xuống núi. Đoàn người dưới chân núi lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn trong veo như âm thah của tự nhiên, trong chốc lát tâm hồn đều mơ màng. Chỉ còn lại Phong Tức bình tĩnh lạnh nhạt, liếc mắt một cái nhìn thấy Phong Tịch đang vui mừng, lập tức chau mày, nhưng cũng không nói gì. Cuối cùng một thân ảnh màu trắng như ánh trăng dần dần hiện ra, nhẹ nhàng chậm chạp nhàn nhã đi tới, nhanh chóng đi đén trước mặt mọi người, hé ra phong cách cổ xưa, tay nhẹ nhàng ôm đàn, móng tay khẽ gảy tiếng đàn trong trẻo liền tuôn ra. Đoạn nhạc kết thúc là lúc Ngọc Vô Duyên ngảng đầu,vẻ mặt trầm ổn cười yếu ớt. “Nghe nói có việc vui, đặc biệt đến chúc mừng.” Ánh mắt mềm mại nhìn về phía Phong Tịch: “Đàn trong lúc cao hứng, đó là khúc nhạc tên vào đêm cao sơn lưu thủy kia, khúc nhạc này cũng vô danh, ta tặng cho hai người vào tân hôn”. Phong Tịch nhìn Ngọc Vô Duyên, thấy đàn và bản nhạc trong tay chàng liền nhảy xuống ngựa, tiến lên, cúi người nhận lễ, khẽ cười như làn gió, ngọt ngào nói: “Đa tạ!” Ngọc Vô Duyên cười đáp lại “Khúc “Ừm.” Phong Tịch gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Ngọc Vô Duyên: “Lần này từ biệt, có lẽ sẽ là vĩnh biệt, bảo trọng!” Cuộc đời này vốn là vô duyên, chỉ ước chàng cả đời không đau khổ. “Bảo trọng!” Ngọc Vô Duyên cũng nhìn nàng thật lâu. Cuộc đời này vốn là vô duyên, chỉ ước nàng cả đời tự do thoải mái. Ánh mắt chàng lướt qua Phong Tịch, sau đó liếc nhìn Phong Tức, cả hai cùng cười, hóa giải đi tất cả ân oán, từ nay về sau, họ sẽ là người trong giang hồ. Hai bên bắt tay khom người, làm động tác từ biệt. Nhìn theo cho tới khi bóng dáng Ngọc Vô Duyên biến mất, Phong Tịch mới quay đầu lại: “Chúng ta đi thôi.” Phong Tức gật đầu, hai người sóng vai bước đi, đoàn xe ngựa đi theo phía sau cách một đoạn thật dài. Từ hôm nay trở đi, bọn họ bắt đầu đi chung một con đường, cùng tới chân trời góc biển. Mà trên một ngọn núi có hai thân ảnh đang nhìn theo bóng lưng bọn họ. Ngọc Vô Duyên đi được nửa dặm, tựa vào một gốc cây, nhắm mắt điều tức, một lúc lâu sau mới đứng dậy, nhìn xa phía sau, bóng dáng đã hoàn toàn biến mất, từ nay về sau, thật sự không còn cơ hội gặp lại! Thở dài một tiếng, sau đó vứt bỏ hết những chuyện trần thế! “Ngọc công tử?” Một giọng nói lạnh lùng có chút do dự vang lên. Xoay người, liền thấy hai cô nương, một lạnh lùng, người còn lại cười ngọt ngào đứng cách chàng một trượng. Thật không ổn, người tới gần cũng không phát hiện ra. Trên mặt lại hiện lên vẻ mỉm cười dịu dàng: “Là Phượng cô nương, đã lâu không gặp.” “Không thể tưởng tương vẫn có thể nhìn thấy Ngọc công tử, Tê Ngô thật là có phúc.” Trên mặt Phượng Tê Ngô lạnh nhạt hiện lên một chút vẻ tươi cười. Người đang cười còn lại đứng ra đánh giá Ngọc Vô Duyên, mặc dù cùng ‘công tử’ di vào giang hồ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người xuất sắc như vậy, quả nhiên là độc nhất vo nhị, nhưng mà…tại sao vẻ mặt lại suy nhược như vậy. Ngọc Vô Duyên thấy người đang nhìn mình vuốt cằm cười như hồ ly, liền quay đầu nhìn qua phía Phượng Tê Ngô, nói “Cô nương tới tiễn ta sao?” “Ừm.” Phượng Tê Ngô gật đầu, nâng mắt nhìn về phía đã từ lâu không còn bóng người, có chút buồn bã nói, ” Chỉ là ta nghĩ nên tiễn huynh một đoạn.” “Cô nương đã suy nghĩ xong rồi.” Ngọc Vô Duyên có chút khen ngợi nhìn người trước mắt, quả thật cũng là trí tuệ hơn người. “Tê Ngô mù quáng, cho đến lúc Phong vương bị thương mới nghĩ thông.” Phượng Tê Ngô có chút tự giễu nói, “Lúc đầu, Tê Ngô chỉ muốn làm cái bóng bên cạnh chàng ấy, thế nhưng hà tất phải làm khó người khổ mình, sao không buông tay, sống thật thoải mái.” “Thoải mái tự tại.” Ngọc Vô Duyên gật đầu: “Sau này cô nương có dự tính gì không?” Phượng Tê Ngô quay đầu lại liếc mắt nhìn người đang cười một cái, nói: “Tê Ngô là người phiêu bạt, đi đến đâu hay đến đó. Chỉ có điều mong công tử thương tình, cho ta giữ người này làm bạn, sao có thể để nàng đi theo ta long đong chịu sự vất vả. Cho nên muốn tìm một chỗ yên tĩnh, hai người yên ổn vượt qua quãng đời còn lại.” “Ừ!.” Ánh mắt Ngọc Vô Duyên quét qua người đang cười kia, nhưng thấy vẻ mặt của nàng mặc dù ngọt ngào, những mắt như đang ẩn giấu, có thể thấy là người biết võ công, cho nên Phong Tức mới có thể yên tâm về Phượng Ngô, nhưng mà hai nữ tử nhỏ bé yếu ớt, phiêu bạc giang hồ thật không thích hợp, đến nơi đất khách quê người cũng khó sinh sống, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Nếu ý của cô nương là muốn tìm một chỗ yên ổn để định cư, thì hãy đi cùng Vô Duyên.” “Vâng?” Phượng Tê Ngô nghi hoặc nhìn chàng “Ta đem nơi mà Ngọc gia đang định cư giao cho cô nương.” Ánh mắt Ngọc Vô Duyên nhìn ra phía chân trời xa xa. “Hả?Làm vậy sao được!” Phượng Tê Ngô nghe vậy vội vàng chối từ. “Cô nương không cần lo lắng.” Ngọc Vô Duyên thản nhiên nhìn Phượng Tê Ngô nói, nhưng ánh mắt kia giống như xuyên qua người Tê Ngô nhìn vào khoảng không, “Chẳng bao lâu nữa ta cũng rời khỏi dương gian, Ngọc gia không có hậu nhân, mấy gian nhà cỏ, cô nương không ở cũng bỏ, rất lãng phí.” “Cái gì?” Phượng Tê Ngô chấn động, trừng mắt nhìn người giống như một vị thần ở phía trước, không thể tin tưởng vào lời chàng nói. Người đang cười biết lời Ngọc Vô Duyên nói không phải là giả, lần đầu tiên nhìn thấy một người nói về chuyện sinh_tử của bản thân nhẹ nhàng như vậy, trong lòng không hiểu vì sao lại có một chút buồn bã. Ngọc Vô Duyên vẫn y nhữ cũ, bình tĩnh nói: “Đời người của cô nương còn dài, là một người dễ thỏa mãn sau này ssoong một cuộc đời yên ổn cũng sẽ không gặp phải chuyện gì quá lớn.” Dứt lời, con ngươi di chuyển, miệng huýt sáo một tiếng. Âm thanh kia bay thẳng lên bầu trời, một tiếng huýt sao bay cả trăm dặm! Vang xa rồi dần dần biến mất! Rất xa giữa không trung, có một bóng trắng bồng bềnh, đến gần mới nhìn rõ, đó là bốn người áo trắng nâng kiệu cưỡi gió mà đến. “Cuối cùng, cũng phải về nhà.” Nhẹ nhàng khép lại tròng mắt, giống như cách biệt hẳn với bên ngoài! Thả lỏng toàn bộ thể xác và tinh thần, tất cả những trói buộc cùng cố gắng buông thả hết! Thân thể và tâm cũng nhẹ nhàng, hết thảy đều bay đi xa. “Ngọc công tử!” Trong mơ màng có nghe thấy tiếng gọi vội vàng Không cần gọi, cũng không đau buồn. Đời người có một số thứ không thể lưu luyến, ai rồi cũng sẽ có ngày phải ra đi…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]